Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Mặt Đường Dụ trong nháy mắt đen thui, cằm cứng ngắc.

Không nói một lời, ông xoay người bỏ đi.

Đường Thiên Hào ngóng nhìn bóng lưng lạnh lùng của Đường Dụ, môi bỗng dưng nhếch lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Ông hiểu rất rõ anh trai mình, ông cũng không tin ông ấy không để bụng chút gì.

Huống chi, sáng hôm đó ông cũng tận mắt nhìn thấy thằng nhóc nhà họ Phí kia đánh Đường Diệc Sâm mấy cái. Cho dù là người mù cũng có thể thấy được tên nhóc thối kia để ý cô gái nhà họ Thuỷ, không biết u oán tới thế nào với Đường Diệc Sâm.

Đường nét khuôn mặt lạnh lùng, gân xung quanh mắt không tự giác giật giật dữ dội, Đường Dụ không hé răng bỏ về văn phòng mình.

Sau đó, ông lập tức cầm máy bàn gọi ra ngoài.

“Bà đang ở đâu? Bà dạy con trai như thế nào vậy hả, làm sao lại để nó làm càn như vậy?

Tôi nói cho bà biết, bất kể là dùng biện pháp gì, tuyệt đối không cho người đàn bà kia bước vào cửa lớn nhà họ Đường, tôi khinh thường hợp tác cùng nhà họ Thuỷ. Nói như thế nào nhà họ Đường cũng là gia đình có tiếng tăm, chọn con dâu không phải gia thế trong sạch sao? Phụ nữ ở Hongkong cũng không phải là chết hết cả rồi.”

Vừa mới mở miệng, giọng nói Đường Dụ đã lạnh như băng, một chút ấm áp cũng không có, hơn nữa còn mang theo khí thế hùng hổ hăm doạ bức người.

Yến Thục Phân nghe xong, cực kỳ không vui nhíu mày.

“Thật ngại quá, cuộc gọi này của ông tới chậm rồi. Tôi mới vừa thảo luận xong với bà thông gia về hôn lễ của bọn nó, thời điểm kết hôn đã định là vào thứ năm tuần sau. Nhân tiện nhà hàng, lễ bánh, đáp lễ gì gì đó tôi cũng đã đặt xong rồi.”

“Yến Thục Phân, trong mắt bà còn có người chồng như tôi hay không? Chuyện gì bà cũng tự làm chủ, còn cần tôi để làm gì?” Đường Dụ vô cùng tức giận rống lên, gân xanh trên trán giống như muốn nhảy ra ngoài.

Yến Thục Phân mệt mỏi hừ một tiếng, khoé miệng chất chứa chua xót.

“Ông cho rằng ông làm tròn trách nhiệm của một người chồng sao? Ok, chúng ta bỏ qua một bên chuyện này không nói, ông làm hết phận sự của một người cha chưa? Lúc nhỏ bọn nó muốn tìm cha, ông đang ở đâu?

Đừng trách con trai cái gì cũng không nói với ông, ông có để ý tới bọn nó sao? Hiện tại là con trai cưới vợ, không phải ông, ông không có quyền can thiệp vào chuyện của bọn nó. Hơn nữa, chúng ta không thể ở cùng con cả đời, chỉ cần nó tìm được đúng người kia, có gì mà không được.

Huống hồ, chỉ cần hai người bọn nó hợp nhau, tôi không thấy có vấn đề gì cả. Chuyện xấu ngày nào cũng có, tới cùng là thật hay giả, ai biết? Nếu mà nói như vậy, những người dính tin đồn với ông như nữ minh tinh, người mẫu, thư ký gì gì đó, chẳng phải đều đã trở thành bà Đường rồi ư.

Tôi tin tưởng Diệc Sâm có thể xử lý tốt chuyện đời tư của nó, đối với cô con gái nhà họ Thuỷ, tôi cũng không quá lo sợ. Nếu con bé gả vào nhà họ Đường, tôi sẽ đối đãi với nó giống như con gái mình.”

Giọng nói lãnh ngạnh theo kẽ răng bật ra, đôi mắt Đường Dụ lấp lánh lửa giận. “Khó trách, mẹ như thế nào thì con như thế ấy, bọn nó đều do bà dạy hư hết rồi.”

“Tuỳ ông muốn nói sao thì nói, nếu không còn chuyện gì khác tôi cúp máy đây. Tôi phải lo toan việc cưới vợ của con trai, rất bận rộn, không rảnh nói chuyện với ông.”

Yến Thục Phân lúc này mới vừa dứt lời, điện thoại đã bị Đường Dụ gác máy.

Bà tự giễu cười cười, không để ý, tiếp tục làm chuyện của mình, cảm xúc tuyệt đối không bị ảnh hưởng, giống như chưa từng nhận được cuộc điện thoại khiển trách của chồng vậy.

———————–

Ngồi ở trong phòng làm việc, tinh thần Phí Lạc không yên.

Từ khuya ngày hôm trước gọi điện cho Thuỷ Tâm Nhu, còn chưa nói được mấy câu, sau đó anh lại không liên lạc được với cô.

Về chuyện xấu của cô, anh cũng thấy. Anh thật sự lo lắng cho cô.

Vạn Huy cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này, anh càng sợ cô sẽ thoả hiệp mà đồng ý gả cho Đường Diệc Sâm.

Kỳ thật, mặc kệ cô đã xảy ra chuyện gì, anh đều nguyện ý cưới cô, bảo vệ cô chu toàn.

Anh biết cô cảm thấy khó chịu, anh yêu thương cô.

Chết tiệt, tên khốn kiếp Đường Diệc Sâm nào đó thật sự rất đáng đánh đòn!

Anh cũng không tin những chuyện gièm pha liên tiếp này thoát khỏi can hệ với anh ta.

Tròng mắt hoạt bát chuyển động, Phí Lạc đứng lên. Anh đi nhanh tới cửa.

Nhìn thấy anh mặc kệ lời dặn của ngài chủ tịch, vẫn như cũ tự mình rời khỏi văn phòng, thư ký nhận sự phó thác lập tức kêu anh lại.

“Giám đốc, anh không thể rời khỏi Thương mại điện tử Hoàn Vũ, chủ tịch đã nói vậy, mong anh đừng làm tôi khó xử.”

Liếc thấy cặp mắt loé ra tia giận dữ kia của Phí Lạc, sau khi thư ký nói xong lập tức cắn chặt răng.

“Tránh ra, nếu không tôi không khách khí.”

“Giám đốc Phí, tôi cần bát cơm này, tôi còn có người nhà phải nuôi, cầu xin anh hợp tác chút đi.” Cậu chủ cùng ông chủ đều không thể đắc tội, cô thật sự rất khó xử.

Đôi mắt giống như bị phủ một tầng băng sương lộ ra sự giận dữ, hung tợn trừng mắt nhìn thư ký dám ngăn cản anh, Phí Lạc tức giận hừ lạnh: “Cô không sợ tôi rang xào cô sao? Biến, phía chủ tịch chút nữa tôi sẽ giải thích với ông ấy.”

Mặc kệ thư ký ngăn trở, Phí Lạc đi nhanh vượt qua, vội vàng đi về phía thang máy.

Đi quá vội, anh không nhìn thấy rõ trước mặt có người đang đứng thẳng bất động ở kia. Phí Lạc đụng trúng người nọ.

Bị đau, anh nâng mắt muốn nhìn rõ người dám ngăn trở anh, hoá ra lại chính là ông già nhà anh.

“Con đem lời ba nói tối hôm qua như gió thoảng bên tai sao? Nghe được hay là nghe không vào? Bắt đầu từ bây giờ, không được đi đâu, càng không thể đi tìm Thuỷ Tâm Nhu. Người ta thì nghĩ cách vứt bỏ như vứt cứt, con thì ngược lại, lại muốn đem cứt nắm ở trên người.

Con thành thành thật thật ở văn phòng cho ba, cho dù tức chết cũng phải chết ở trong công ty nhà mình. Tuần sau ba sẽ điều con qua chi nhánh bên Mỹ để quản lý. Con trai, phụ nữ có rất nhiều, không cần phải treo cổ trên một thân cây. Chuyện lội nước đục này không đơn giản, con cũng đừng tham gia vào.

Nói thật cho con biết, căn bản đã thành kết cục đã định, con tiếp tục vùng vẫy cũng vô ích. Nhà họ Phí chúng ta không có khả năng làm thông gia với nhà họ Thuỷ, ba cũng không muốn nhìn con bị người khác bôi bẩn. Cùng từ trong bụng mẹ sinh ra, sao con lại không giống chị con để cho ba bớt lo hả.”

Cơn tức từ từ kéo lên, Phí Đằng vẫn như cũ nói vào trọng tâm để khuyên nhủ Phí Lạc từ bỏ.

“Ông già, đó là vấn đề nòng nọc nhỏ của ba, oán được con sao? Con không đi Mỹ, ba đừng hòng đưa con đi. Con muốn ở lại Hongkong, chết cũng không đi.”

“Không phải do con, từ hôm nay trở đi, con đừng hòng rời khỏi tầm mắt của ba nửa bước.”

Phí Đằng lạnh lùng liếc Phí Lạc đang giữ thái độ cương quyết một cái, sau đó, ông trầm mặt xoay người bỏ đi.

Phí Lạc muốn theo đuôi ông rời khỏi, không nghĩ tới ông già nhà mình để lại một tay. Ông chuẩn bị vệ sĩ phục vụ anh.


“Cậu chủ, thực xin lỗi, mời quay về.”

Vệ sĩ ở thang máy, ở cửa chính, mở miệng ra là cung kính cùng lúc gọi anh.

Phí Lạc làm như không nghe thấy, anh vẫn như trước tự ý đi, ý đồ xông mạnh qua phòng tuyến màu đen kia.

Lại không hề báo trước, anh bị bắt được, cũng bị nhấc về văn phòng mình.

Điện thoại, phương tiện liên lạc, toàn bộ đều bị lấy đi.

Thật ác độc!

“Ông già, ba không thể đối với con như vậy, con là con trai ba, không phải tù nhân.”

“Tôi muốn gặp Phí Tường, chị, mau tới cứu em!”

…..

Trong văn phòng chẳng những có vệ sĩ trông coi, ngoài cửa cũng có, đơn giản là tầng tầng lớp lớp giống như ở cửa khẩu vậy.

Kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu.

Phí Lạc dở khóc dở cười, trong lúc tức giận, đồ đạc trong phòng đều bị anh đập bể.

—————————-

Kìm nén một bụng oán khí, sau khi tan việc, Đường Dụ không quay về nhà lớn mà đến Thịnh Thế Hoa Phủ của Ôn Nghi.

Vừa thấy Đường Dụ đến, Ôn Nghi tự mình rót cho ông chén trà sâm, làm vài món ăn Quảng Đông thanh đạm cho ông.

Nếm mỗi món ăn một chút, Đường Dụ siết chặt mày buông đũa xuống. “Ôn Nghi, có phải đã quên nêm muối rồi không? Món nào cũng không có mùi vị gì cả.”

“Không phải, em đều nêm muối mà. Dụ, là tâm tình anh không tốt, ăn cái gì cũng đều cảm thấy không có khẩu vị phải không?”

Đôi mắt dần dần lộ ra tia giảo hoạt, Ôn Nghi cầm lấy chiếc đũa nếm vài món, hương vị so với ngày thường bà làm không khác nhau lắm, chỉ là hơi lạt một chút.

Quả thật, hôm nay bà cố ý không nêm muối, ông mẫn cảm liền sẽ nếm ra ngay.

Thăm dò nho nhỏ, trong lòng Ôn Nghi có một tia mừng thầm, ánh mắt của bà cũng lấp lánh toả sáng, bộ dáng vẫn dịu dịu dàng dàng, cực kỳ hiểu chuyện.

Nghe vậy, biểu tình trên mặt Đường Dụ trong trong nháy mắt căng lại.

Ông không thích có người phỏng đoán tâm tư của ông, cho dù là người phụ nữ của ông cũng không thể.

“Xem trí nhớ của em này, hẳn là em đã quên nêm muối. Anh chờ chút, em liền đi làm nóng lại.”

Bà đương nhiên biết Đường Dụ mất hứng, bà cũng cực kỳ thức thời để bậc thang cho ông leo xuống.

Không vui mấp máy môi, Đường Dụ ngồi trên ghế sofa xem ti vi.

Ôn Nghi bưng món ăn đã làm xong từ phòng bếp đi ra. Bà thật cẩn thận đi đến bên cạnh Đường Dụ.

Bà theo ánh nhìn chăm chú của ông trên bản tin đang phát trên TV, đó là hình ảnh cuộc phỏng vấn của đài Tài Chính và Kinh Tế mà Đường Dụ cùng Đường Diệc Sâm cùng nhau tham gia.

“Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, nhìn bộ dáng Diệc Sâm trên TV em liền nghĩ tới tư thế oai hùng của anh năm đó. Chẳng qua, trên người nó nhìn có nhiều thêm phần khí phách cùng mị lực.

Rõ ràng là anh cùng nó đồng thời nhận phỏng vấn vì sao MC luôn chỉ hỏi nó vậy? Hơn nữa, đều do nó trả lời. Cảnh quay cũng chỉ quay có một mình nó, mà Chủ tịch Liên Khải như anh đây vậy mà lại thành nền cho Tổng giám đốc điều hành.

Phóng viên cùng biên tập viên cũng không biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu làm không tốt, người xem sẽ nghĩ anh mới là Tổng giám đốc điều hành Liên Khải, Diệc Sâm mới là người nói chuyện của Liên Khải, người ta mới đúng là Chủ tịch a.

Anh xem, Diệc Sâm ở trước máy quay thân thiện biết bao nhiêu, anh nha, cũng nên cười nhiều chút lúc ghi hình, mặt không cần phải quá căng thẳng. Người ngoài không biết còn tưởng rằng anh đây là tức giận mà không phải là nghiêm túc.”

Khoé mắt liếc thấy sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Đường Dụ, Ôn Nghi vẫn không tính ngậm miệng lại.

“Diệc Sâm thắng đề án thu mua Mỹ Trang, ngày Liên Khải tiến quân vào đại lục chỉ là ngày một ngày hai. Nó xem như ổn định ở Liên Khải rồi. Rất nhanh, anh có thể lui về theo giúp em rồi.

Nghe nói, nó chuẩn bị kết hôn với con gái nhà họ Thuỷ, vậy anh rất nhanh cũng có cháu bế. Vạn Huy là châu báu thế gia, thông gia này của anh có thể nói là có khí thế nha, Diệc Sâm cũng thực sự tinh mắt. Cũng không biết sau này Diệp Nhi của em có cái mệnh kia hay không, có thể học tập người anh lợi hại này.”

Bỗng dưng, Đường Dụ tắt TV, ông đứng lên ngồi vào bàn cơm.

“Diệc Sâm kia cũng xem như thật tinh mắt, cái loại phụ nữ này ở Hongkong có cả mớ, chọn mặt hàng này làm con dâu nhà họ Đường anh quả là mất mặt. Anh tin rằng Diệp Nhi của chúng ta nhất định sẽ xuất sắc hơn nó, nó càng giống bóng dáng anh năm đó. Mỗi người đều có bản lĩnh riêng, Diệp Nhi của chúng ta không cần phải học hỏi nó. Anh còn đây, anh có thể tự tay dạy dỗ nó.”

“Đúng vậy, Diệp Nhi của chúng ta càng xuất sắc hơn. Nó còn có hai năm nữa là tốt nghiệp, nó có thể trở về giúp anh, anh càng an tâm hơn ở bên cạnh em.”

“Hừ, Diệc Sâm đều là do anh cho, anh tuỳ lúc có thể kéo nó xuống. Còn trẻ có khí thế, yêu đến náo động cũng không phải là chuyện tốt, không phải là đức tính mà một người đứng đầu một tập đoàn nên khoe khoang ra ngoài.”

“Nói thì nói như vậy, bà lớn nhà nó có thể để cho anh kéo nó xuống sao? Diệp Nhi của chúng ta, em không cầu nó giỏi giang đến cỡ nào, em chỉ muốn nó làm người đến nơi đến chốn. Tụi em không mưu đồ gì, cũng không dám có mưu đồ.”

“Ăn cơm đi, đừng nói như bị chọc tức vậy. Sau này, cơ nghiệp của anh đều là của Diệp Nhi, nó so với Diệc Sâm càng có năng lực tiếp quản Liên Khải.”

“Thôi đi, làm mẹ chỉ cầu con trai mình bình an, em không nghĩ tới chuyện khác. Diệp Nhi còn tới hai năm mới về nước, chuyện khác trước không cần nói.”

Ôn Nghi đúng lúc im tiếng, bà cùng Đường Dụ ăn cơm.

Ánh mắt tinh nhuệ thỉnh thoảng liếc trộm biểu tình không hé răng của Đường Dụ.

————————

Hôm sau tại cuộc họp hội nghị thường kỳ, toà nhà Liên Khải cũng không bởi vì thị trường chứng khoán hôm qua tăng điểm mà hưng phấn.

Ngược lại, vẻ mặt bọn họ vẫn ngưng trọng như cũ.

Phòng họp yên tĩnh không có chỗ trống, nhưng mà, không ai dám tuỳ tiện lên tiếng.

Gân xanh trên trán mơ hồ nhảy động, giọng nói lãnh ngạnh theo kẽ răng bật ra, đôi mắt nâu kia của Đường Dụ như thiêu đốt nhìn về phía Đường Diệc Sâm.


“Diệc Sâm, con thân là Tổng giám đốc điều hành Liên Khải, con giải thích thế nào về án kiện Liên đòi bồi thường kia? Ảnh hưởng bởi vụ tai tiếng này, lượng tiêu thụ của toàn bộ các dòng mỹ phẩm của Liên Khải đả giảm ba lần vào ngày hôm qua, sản phẩm bảo vệ sức khoẻ cũng bị ảnh hưởng. Con nói xem, chức Tổng giám đốc điều hành này còn làm như thế nào?

Nếu con cảm thấy chính mình không có năng lực xử lý tốt chuyện kia, mong con nói với ba một tiếng, ba tìm người khác xử lý. Đừng tưởng rằng bản thân thắng vụ bỏ thầu Mỹ Trang kia là khá lắm, con vẫn trước hết nên nghĩ xem làm sao giao ra tiền cho kỳ thanh toán đợt đầu đi.

Không phải ba đặc biệt nghiêm khắc với con, thanh niên nên khiêm tốn một chút, không nên bởi vì một chút thành tựu nho nhỏ liền đắc ý vênh váo. Không cần phải đợi tới lúc người tiêu thụ mất đi lòng tin với sản phẩm của chúng ta mới đi sửa chữa, vậy thì đã quá muộn.”

Không chút nào nể mặt, Đường Dụ ở trước mặt các vị lãnh đạo cấp cao của Liên Khải giận dữ mắng mỏ Đường Diệc Sâm.

Ánh mắt ông thâm trầm nhìn anh, không mang theo một tia cảm tình.

Các vị lãnh đạo cấp cao đều trầm mặc, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Đường Diệc Sâm.

Ỷ Trí Huân giật giật cánh môi, cuối cùng ông vẫn lựa chọn tiếp tục trầm mặc.

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc dư thừa như trước, đôi mắt anh giống như tia sáng loé ra trong đêm, lạnh đến phảng phất muốn bắn thủng tâm tư từng người đang ngồi ở đây.

“Vụ án kia con đã để cho Vô Ngân cùng luật sư theo, hội nghị thường kỳ sáng mai, con sẽ cho mọi người một câu trả lời vừa lòng.”

Môi mỏng khêu gợi mấp máy, Đường Diệc Sâm vẫn lần mò ngón áp út sẽ phải đeo chiếc nhẫn cưới kia.

“Ba nói rất đúng, con nên khiêm tốn, về sau con sẽ chú ý. Về kỳ thanh toán đợt 1 của dự án thu mua Mỹ Trang, con đang trong quá trình trù bị, sau một tuần mới đến hạn thanh toán. Tình hình tài vụ của Liên Khải không có vấn đề.

Còn về hạn mức tiêu thụ giảm mạnh, con cũng có biện pháp ứng phó, chẳng qua, đội ngũ của con đều ký thoả thuận giữ bí mật. Ngoại trừ con, bọn họ không tiện để lộ ra với các vị lãnh đạo cấp cao.

Không phải con không tin mọi người, con chỉ là muốn đến lúc đó cho mọi người một ngạc nhiên.”

Trong lúc hai cha con nhìn nhau, khoé môi Đường Diệc Sâm nhấp nhoáng hiện lên một độ cung tinh ranh quỷ dị, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh rõ ràng nói với ông rằng: ‘Tôi có quyết sách đối phó, chỉ là không thể trả lời.’

Như vậy rõ ràng là gây hấn, khuôn mặt Đường Dụ đen thui không tự giác giật giật một phen.

“Được được, ba chờ tin vui của con. Có điều, như ba đã cảnh cáo trước đó, nếu nội trong một tuần, lượng tiêu thụ của toàn bộ các loại mỹ phẩm của Liên Khải không tăng trở lại như trước đó, con tự mình nhận lỗi rồi từ chức đi. Ba không muốn người bên ngoài nói ba thiên vị.

Ba luôn luôn không phản đối thuê người đảm nhiệm vị trí, vị trí Tổng giám đốc điều hành vốn có thể thuê người. Ba cũng muốn con thành tài, muốn hơn so với bất cứ ai, nhưng không phải bằng cách dựa hơi cha mẹ.”

Màu sắc trong con ngươi Đường Diệc Sâm dần thay đổi, càng trở nên đen thui.

“Được, nếu lượng tiêu thụ toàn bộ mỹ phẩm của Liên Khải không đạt được con số trước đó, con sẽ nhận lỗi từ chức.

Nhưng, nếu con có thể làm cho lượng tiêu thụ của toàn bộ mỹ phẩm Liên Khải trở về như cũ lại tăng cao hơn so với trước, con muốn tái cấu trúc Phòng kinh doanh.”

Ngang nhiên cùng ông bàn điều kiện, gân xanh bên hai huyệt thái dương của Đường Dụ mơ hồ giật giật.

Đã thật lâu không ai có thể khiến cho ông nổi giận, ngọn lửa giận trong lòng kia không cách nào ngăn chặn được.

“Diệc Sâm, có chí khí là chuyện tốt, nhưng mà, nói cũng không nên nói quá mức, miễn cho đến lúc đó xuống không được lại thành chuyện cười.”

Đường Thiên Hào ở mặt ngoài là thay Đường Dụ hát đệm, thực chất ông cũng cảm nhận được một chút uy hiếp.

Nếu Đường Diệc Sâm muốn cải cách Phòng kinh doanh, vậy Giám đốc đương nhiệm của Phòng kinh doanh như ông đứng đâu.

“Tôi ngược lại cảm thấy khả thi. Nếu Diệc Sâm có năng lực khiến cho lượng tiêu thụ toàn bộ mỹ phẩm Liên Khải tăng trưởng trở lại trong thời gian ngắn, sách lược Phòng kinh doanh sử dụng nên được cải cách, đó cũng nói lên bên trong thật sự tồn tại vấn đề.”

Thân là Giám đốc tiếp thị Ỷ Trí Huân phát biểu quan điểm chính mình. Ông ngoảnh đầu nhìn Đường Diệc Sâm, dùng ánh mắt tán thưởng anh.

Muốn bắt được cọp phải vào hang cọp, nên làm như vậy.

Trong phút chốc, không khí trong phòng họp trở nên băng lạnh, lại tuyệt không bình tĩnh, các vị lãnh đạo cấp cao xì xào bàn tán.

Đột nhiên, một tiếng sấm vang lên, nhất thời, phòng họp yên tĩnh tới mức một cây châm nhỏ rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

“Có thể chứ, Phòng kinh doanh đích xác cần cải cách. Có điều hiện tại quyết định cũng hơi sớm, có thể đợi Diệc Sâm thật sự có thể khiến cho lượng tiêu thụ của toàn bộ mỹ phẩm Liên Khải tăng trở lại rồi thảo luận tiếp.”

Đặng Hiển Dự bày tỏ thái độ vô cùng đúng trọng tâm, điều này làm cho rất nhiều người đều không rõ ông rốt cuộc đứng ở bên nào.

Ông là một trong số tâm phúc của Đường Dụ, đồng thời cũng không thể trở mặt với Đường Diệc Sâm.

Thái độ lần này của ông là muốn quay súng về bắn quân mình sao?

“Tan họp. Về việc cải cách Phòng kinh doanh sau này lại bàn bạc thêm. Diệc Sâm, hiện tại trọng tâm nên đặt ở việc khôi phục lượng tiêu thụ sản phẩm.”

Quăng xuống một câu, Đường Dụ dẫn đầu rời khỏi phòng họp.

Những người khác cũng lục tục rời đi, Đường Diệc Sâm cùng Đoạn Vô Ngân vẫn không nhúc nhích, bọn họ vẫn ngồi lại.

Mãi đến khi phòng họp không còn ai, Đường Diệc Sâm mới hé miệng, “Vô Ngân, cậu thấy thế nào?”

“Anh Sâm, chúc mừng anh, Đặng tổng không phải hay dễ dàng tán thưởng người trẻ tuổi. Em có loại cảm giác nhạc phụ đại nhân tương lai ủng hộ con rễ tương lai. Ông ấy vứt cành ô liu cho anh, không ấy, anh liền thuận theo đi, có một vị cha vợ đắc lực như vậy ở Liên Khải, tiền đồ của anh sẽ một bước lên mây.

Nghe nói, Đặng Vũ Toàn cũng rất được, anh không ngại suy xét một chút.” Khoé miệng mỏng nhạt bỗng dưng nhếch lên, bên môi Đoạn Vô Ngân thoáng hiện ý cười nghiền ngẫm.

“Không bằng, cậu đi theo đuổi Đặng Vũ Toàn đi, tôi nghĩ cô ấy thích hợp với cậu hơn.” Nói xong, Đường Diệc Sâm đứng dậy, anh đi thẳng tới cửa. Anh cũng không chờ Đoạn Vô Ngân đi cùng.

“Xì… quỷ hẹp hòi, là anh bảo em nói mà. Về sau anh bảo em nói, em sẽ không nói.” Đoạn Vô Ngân cười cười lắc đầu, anh cũng theo đuôi Đường Diệc Sâm đi ra phòng họp.

——————-

Giống như lời lúc nãy nói ra không có gì, Đoạn Vô Ngân tuỳ tiện đi theo Đường Diệc Sâm vào văn phòng của anh, đặt mông ngồi xuống trước mặt anh.

“Chuyện anh bảo em điều tra đã có tiến triển, em bảo đảm chiều nay sẽ có tin rút đơn kiện.”


“Ừ, cậu bảo bộ phận Đối ngoại chút nữa mở họp báo, chính thức tuyên bố hôn lễ giữa tôi và Thuỷ Tâm Nhu. Còn nữa, giúp tôi rửa sạch mấy cái tin tức đáng ghét này. Tôi không muốn vợ tôi cảm thấy bị quấy nhiễu, cô ấy đã hai ngày không ra khỏi cửa rồi.”

“Được! Anh Sâm, anh không lo tên nhóc Phí Lạc kia sao? Cậu ta vẫn còn muốn cùng người phụ nữ của anh kết hôn đó.”

“Anh ta không qua được cửa ông già của anh ta đâu. Phí Đằng tuyệt đối sẽ không cho con trai của mình dính vào.”

“Anh không sợ…”

“Hôn này tôi nhất định kết, không ai có thể ngăn cản được.” Ánh mắt thâm trầm của Đường Diệc Sâm lộ ra một tia kiên định.

“Vậy được rồi, em trước đi giải quyết truyện cháy đến mày này, để cho anh ăn ngon ngủ yên mà cưới vợ.” Mang theo tươi cười hàm xúc, Đoạn Vô Ngân đứng dậy ra khỏi văn phòng Đường Diệc Sâm.

Không bao lâu, anh lái xe tới một nhà hàng.

Tiệm trà, Đoạn Vô Ngân vừa mới đi vào, lập tức có quản lý hỏi, “Thưa anh, xin hỏi anh đi mấy người?”

“Cảm ơn, tôi có bạn rồi.”

Đoạn Vô Ngân sải bước, đẩy cửa đi vào một phòng riêng biệt.

Người bên trong thấy anh lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc. Người phụ nữ lo lắng cúi đầu xuống, trong lúc lo lắng dùng chiếc khăn trắng che đi khuôn mặt mình, chỉ lộ ra ánh mắt kinh hoảng.

Theo phản xạ, bọn họ muốn rời đi, lại bị Đoạn Vô Ngân cứng rắn ngồi giữa bọn họ giữ lại.

“Nơi này không có ai, bà Ngô không cần che mặt rồi. Ăn chút điểm tâm sáng, vậy mà lại là vây cá mập, tổ yến, cuộc sống của các người còn có tư vị hơn tôi nha, tài chính tuyệt không tệ. Loại sinh hoạt này không giống người làm công, quả thực có thể so với đại gia rồi.”

“Chúng tôi không biết anh, không biết anh đang nói cái gì. Tôi cũng là người sắp chờ chết, pháp luật Hongkong có quy định không cho phép người sống phóng túng à?”

Kiên trì nắm chặt đùi lấy thêm can đảm, người phụ nữ họ Ngô cố giữ vững trấn tĩnh cãi lại.

Chồng bà ở bên cạnh hai chân đã sớm phát run, thiếu chút nữa liền bị dọa đái.

“À…. Hongkong thật sự không có pháp luật nào quy định người không thể sống phóng túng. Nhưng mà, nếu ngân hàng người gửi tiết kiệm bị tra được có một khoản tiền lớn không rõ nguồn gốc, bà nói hậu quả sẽ thế nào? Bà Ngô cùng ông đây ở tại Hongkong không có người thân là phú hào, lại không có bất kỳ việc đầu tư nào, càng không mua xổ số, cho nên, khoản tiền lớn này thật sự cực kỳ quỷ dị nha…

Nếu tôi nhớ không lầm, tiền lương của bà Ngô cùng chồng bà còn chưa tới số lẻ. Ba ngày trước, bà gửi một đơn kiện tới cho tập đoàn Liên Khải, sau lưng bà còn có hiệp hội phụ nữ ủng hộ. Bà ở trước mặt truyền thông khóc lóc kể lể Liên Khải làm thế nào huỷ hoại mặt bà, tấm hình kia thật sự khiến người vô cùng thương cảm, ngay cả tôi cũng tưởng là thật.

Nhưng mà, vừa nãy tôi rõ ràng nhìn thấy làn da của bà nhiều lắm là có vài chấm đỏ mà thôi, không vấn đề gì nha. Có điều, vụ án vừa lên toà thì khó nói, vô cùng có khả năng cấu thành tội danh lừa đảo. Tôi nghĩ xử phạt hoặc ít hoặc nhiều vài năm nhỉ? Bà nhận tiền người ta mà lại làm không xong chuyện, nếu vào tù, không cẩn thận ngã chết hoặc bị bỏng chết gì đó, trên TV không phải cũng từng chiếu qua sao.”

“Ha ha…. pháp trị của Hongkong rất nghiêm, trong tù hẳn không loạn như thế đâu!”

Ánh mắt Đoạn Vô Ngân điên cuồng gợn sóng, vẻ mặt kiêu căng, có một loại cảm giác xâm lược mãnh liệt. Bên môi lại vẫn chứa ý cười thâm trầm, lạnh tới làm người chỉ cần liếc mắt một cái liền đóng băng.

“Cậu cậu cậu… cậu muốn thế nào?”

Bà Ngô toàn thân run rẩy, ngay cả giọng nói cũng cà lăm.

Bà biết người này, là người của Liên Khải, lai lịch cũng không nhỏ.

Anh vậy mà biết nhiều như vậy, anh vậy mà biết bọn họ tới đây ăn điểm tâm sáng.

Anh vậy mà biết bọn họ nhận tiền của Bất động sản Vũ Văn để diễn trò này.

Hiện tại, đều không thể đắc tội với hai bên.

“Việc lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, tôi đây rất hiểu lý lẽ… Nếu không tin, các người hiện tại có thể đi ra ngưỡng cửa này thử xem xem. Bữa ăn này để tôi trả. Đúng rồi, tôi từ bên sòng bạc Macao còn biết được, chồng bà trước đó không lâu đã hoàn trả 100 vạn tiền nợ bài bạc, các người ra tay cũng thật hào phóng nha.”

………

Bà Ngô cùng chồng đều đã run tới nói không nên lời, ánh mắt tràn đầy bối rối cùng sợ hãi.

Bà không nghĩ tới kết cục sau này sẽ nghiêm trọng như vậy, mà còn có thể cấu thành tội danh lừa đảo sao?

Lúc trước có một người đàn ông tìm tới bà, bà một lòng chỉ nghĩ đến tìm tiền trả nợ bài bạc cho chồng, lúc đầu cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Hiện tại hối hận cũng vô dụng rồi.

Hàm răng bà Ngô đã không tự giác run bần bật, thỉnh thoảng phát ra tiếng ‘cạch cạch cạch cạch’

Lúc lơ đãng, khăn che mặt màu trắng của bà cũng rơi xuống.

Bà nghĩ vợ chồng bọn họ sẽ phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới Đoạn Vô Ngân lại đột nhiên nở nụ cười sởn gai ốc, sau đó rời khỏi phòng.

Khoé miệng bà Ngô không ngừng giật giật, bà muốn nói, yết hầu lại giống như bị mắc kẹt, phát không ra tiếng, trơ mắt nhìn bóng dáng băng lãnh của Đoạn Vô Ngân biến mất.

————

Hai ngày nay Thuỷ Tâm Nhu đều không ra cửa, di động của cô cũng không có sạc pin.

Đứng trong phòng, cô bị lời tán thưởng đột nhiên vang lên dưới lầu hấp dẫn. Cô đi xuống lầu.

“Nhu Nhu, con mau tới đây xem, Diệc Sâm cho người đem lễ phục qua cho con mặc thử, nó rất săn sóc con.”

Nói xong, Qua Nhã vẫy vẫy tay với Thuỷ Tâm Nhu.

Trước khi cùng Yến Thục Phân bàn bạc về hôn sự, bà xác thực có phần giữ kẽ với Đường Diệc Sâm.

Biết được mẹ của anh rất được xong, bà cảm thấy con gái mình gả đi vẫn tốt.

Huống hồ, những lời gièm pha này với cô một đứa con gái chưa gả mà nói ảnh hưởng không tốt. Cô chung quy không thể mang theo những tai tiếng này mà bước vào nhà giàu có, nhà chồng tương lai sẽ dùng ánh mắt gì nhìn cô.

Ngẫm lại, Qua Nhã cảm thấy cũng không tồi.

Dù cho chính mình là kẻ có tiền, thanh danh thật sự quá quan trọng rồi.

“Mẹ, mẹ thật sự muốn gả con cho anh ta sao? Mẹ đây là đem con gái mình bán giúp anh ta kiếm tiền, anh ta làm gì mà săn sóc con? Tốt cái rắm!”

Thuỷ Tâm Nhu chỉ hí mắt nhìn chằm chằm vào áo cưới, từ đầu đã không có ý định mặc thử.

Xì… cô ở trên lầu nghe được lời xì xầm, cho rằng là chuyện gì, hoá ra là chuyện này.

Bĩu môi, Thuỷ Tâm Nhu lại xoay người lên lầu.

“Nhu Nhu, chờ chút nữa Diệc Sâm qua đón con đi chụp hình cưới, con chuẩn bị một chút đi.” Thấy thái độ không tình nguyện của Thuỷ Tâm Nhu, trong phút chốc, nụ cười ôn nhu của Qua Nhã cứng lại, biểu tình trở nên nghiêm túc.

Thuỷ Tâm Nhu dừng chân, cô quay đầu lạnh lùng nói: “Mẹ, sao mẹ có thể tuỳ tiện thay con quyết định chứ? Khi nào thì con nói muốn gả cho anh ta? Con không chụp!”

“Nhu Nhu, đừng tuỳ hứng nữa, đừng chọc bác tức giận, bác chỉ là muốn tốt cho em thôi. Huống hồ, em dính vào những lời đồn này cuộc sống tốt sao? Hơn nữa, Liên Khải cùng Vạn Huy đã tuyên bố hôn sự của hai người, hôn lễ liền định vào thứ năm tuần sau, hiện tại đổi ý, chỉ sợ không tốt đâu, giá cổ phiếu của Vạn Huy bởi vì em đã rớt xuống khiến anh em đau đầu rồi.”

Ngồi ở trên xe lăn, Bối Kỳ cũng vội vàng khuyên, lập tức rước lấy cái trừng khinh bỉ của Thuỷ Tâm Nhu.

“Đừng nói lời dễ nghe như vậy, là tốt cho cô thì có. Cho dù tôi không ở nhà này, anh tôi cũng sẽ không cưới cô, anh ấy căn bản không thích cô, đối với cô chỉ có áy náy mà thôi. Cô có năng lực đuổi Hoa Thiên Tầm đi thì như thế nào, cô có thể loại bỏ chị ấy trong lòng anh tôi sao?”


Khoé miệng Bối Kỳ giật giật một phen, hai tay gắt gao nắm chặt bánh xe, khớp ngón tay đều trở nên trắng.

Nơi này còn có Qua Nhã, cô không thể tuỳ tiện phát giận, càng không thể huỷ hoại hình tượng dịu dàng dễ thương.

Cô chỉ có thể nhịn!

“Thuỷ Tâm Nhu, con thật sự quá đáng nha! Nếu con không thích Đường Diệc Sâm, sao lại lên giường cùng cậu ta? Ngày đó ở sân bay, dấu răng trên cổ con có bao nhiêu phô trương, con có biết không? Ngay cả mẹ cũng chú ý tới, truyền thông thì sao? Lúc ấy các người đang nắm tay.

Mặc kệ con có đồng ý gả hay không, mối hôn sự này đã định rồi, mẹ không thể để con làm càn làm ẩu ảnh hưởng tới tâm huyết của ba con. Sáu tháng cuối năm là mùa cao điểm của Vạn Huy Châu Bảo, ngày lành cưới hỏi chiếm đa số, mẹ không hy vọng bởi vì tai tiếng của con mà ảnh hưởng tới việc kinh doanh của Vạn Huy bị giảm xuống.

Còn nữa, con thân là nhà thiết kế trang sức của Vạn Huy, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều trực tiếp ảnh hưởng tới Vạn Huy. Cho dù dậm chân hay dẫm chân, đều là đất rung núi chuyển, con không rõ đạo lý này sao? Con còn cần mẹ dạy cho con sao? Tuần sau là buổi đấu thầu khu mỏ số 3 ở Nam Phi rồi, mẹ không muốn con ở sau lưng anh con gây thêm phiền toái.

Có lẽ, Đường Diệc Sâm nhìn trúng tài lực nhà họ Thuỷ chúng ta, con dám đảm bảo về sau liền không có người dò xét tài lực nhà họ Thuỷ chúng ta sao? Chỉ có thể nói, so với bất kỳ kẻ nào Đường Diệc Sâm thông minh hơn, anh ta làm được gọn gàng đẹp mắt hơn. Đàn ông như vậy, con nên nghĩ biện pháp làm thế nào khống chế cậu ta.”

Thuỷ Tâm Nhu cắn chặt môi dưới, nhắm chặt mắt, cô một mạch chạy thẳng lên lầu, biến mất ngay đầu cầu thang.

Qua Nhã thở dài một hơi, bà vẫn sững sờ đứng nhìn cầu thang.

“Bác đừng buồn, Nhu Nhu chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, em ấy sẽ không để ở trong lòng.”

“Bối Kỳ, những lời vừa rồi Nhu Nhu nói với con, con bé vô tâm, con chớ để trong lòng. Khoảng thời gian này Mộ Hàn bận rộn, nó vẫn luôn suy xét về hôn sự của hai đứa, cho nó chút thời gian.”

“Bác đừng khách khí, con không ngại.”

“Được, con ngồi trước đi, bác đi lên lấy lễ phục, thuận tiện xem nó.”

Khuôn mặt Bối Kỳ chứa ý cười nhàn nhạt, nhìn bóng lưng Qua Nhã, móng tay của cô bấm thẳng vào trong da thịt.

——————-

Nhìn bộ áo cưới xinh đẹp trải trên giường mình, Thuỷ Tâm Nhu trong lòng cảm thấy phức tạp.

Chết tiệt, hôn nhân của cô rất giống một cái bẫy.

Tuyệt đối không giống áo cưới trắng tinh như vậy.

Làm như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Thuỷ Tâm Nhu từ sofa đứng lên, cô tìm điện thoại trong túi xách.

Hôm trước hết pin, à mà cô chẳng những không sạc pin, cũng không thay pin.

Tìm cục pin thay xong, Thuỷ Tâm Nhu khởi động máy, gọi cho Phí Lạc.

“Cậu chủ Phí, sao anh có thể vào lúc dầu sôi lửa bỏng mà biến mất vậy… ngoại trừ anh ra, em còn trông cậy vào ai có thể giúp em nữa?”

Đầu bên kia điện thoại chỉ truyền ra tiếng hộp thư thoại, đôi mắt chợt bùng cháy mạnh của Thuỷ Tâm Nhu nháy mắt ám trầm xuống.

Cũng vào lúc này, người giúp việc đi lên gọi cô, nói Đường Diệc Sâm đến đây, ở phía dưới chờ cô.

“Tôi biết rồi, chờ một chút sẽ xuống.”

Đôi mắt đẹp như nước loé ra tia giảo hoạt, Thuỷ Tâm Nhu chậm rãi chỉnh sửa cách ăn mặc của mình.

Đường Diệc Sâm đã ngồi chờ nửa giờ, anh còn chưa thấy Thuỷ Tâm Nhu đi xuống, trái lại Qua Nhã đã để người giúp việc lên thúc giục vài lần.

Thuỷ Tâm Nhu vừa xuất hiện ở đầu cầu thang, khuôn mặt kia của cô không khỏi hù chết người, trắng như giấy.

Không vui mấp máy môi, Qua Nhã cũng ngại ở trước mặt Đường Diệc Sâm dạy dỗ cô.

“Diệc Sâm, bác giao Nhu Nhu cho con, mong con chăm sóc cho nó.”

“Bác gái, bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Nhu Nhu.”

Thuỷ Tâm Nhu lên xe Đường Diệc Sâm, cô không nói một lời, sắc mặt vẫn trắng như trước, không một tia huyết sắc.

“Bà xã, những lễ phục này nếu không hợp thì có thể đổi, nhà thiết kế vẫn còn đang ở Hongkong.” Khoé mắt Đường Diệc Sâm liếc Thuỷ Tâm Nhu một cái.

Anh có phần buồn bực, trán của cô vậy mà lại chảy mồ hôi tinh mịn.

Cô cực kỳ nóng sao?

Nhiệt độ bên trong xe anh vừa phải, nên hẳn không phải cực nóng đi.

“Bà xã, em làm sao vậy? Em không thoải mái sao?”

Nhướng mày, ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu liếc Thuỷ Tâm Nhu, con ngươi Đường Diệc Sâm không tự giác co rụt mạnh.

Đôi mắt đẹp lấp lánh lửa giận, cô u oán trừng mắt nhìn anh.

Bỗng dưng cô tháo dây an toàn ngồi lên, nghiêng người vươn hai tay bóp chặt cổ Đường Diệc Sâm.

“Đường Diệc Sâm, tên lưu manh, tôi có thù hận gì với anh sao?”

Thấy chuyện không ổn, Đường Diệc Sâm khẩn trương tấp xe vào lề đường, cũng thắng lại.

Trọng tâm Thuỷ Tâm Nhu bất ổn, cô ngã sấp xuống tay lái, may mắn không bay ra khỏi kính chắn gió.

“Nhu Nhu, bình tĩnh một chút, hành động vừa rồi quá nguy hiểm.” Đường Diệc Sâm cũng bị cô doạ rồi, ngoại trừ kinh ngạc còn có chút hối hận.

Thuỷ Tâm Nhu không có ngồi dậy, cô tiếp tục ghé vào tay lái, cô lại khóc lên, “Hu hu hu hu…”

Mồ hôi trên trán cô càng chảy càng nhiều, có chút sợi tóc cũng bị thấm ướt.

Cô không tình nguyện gả cho anh như vậy sao?

Đường Diệc Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thuỷ Tâm Nhu bị nước mắt thấm ướt, tâm anh hung hăng nhói đau.

“Nhu Nhu, em có bị đụng ở đâu không? Đau ở đâu rồi hả?”

Bàn tay Đường Diệc Sâm khẽ chạm tới cô. Cô không phân biệt nặng nhẹ bắt được tay anh, ngoan độc cắn xuống.

Nước mắt mang theo nhiệt độ nhỏ vào trên tay Đường Diệc Sâm, từng chút từng chút một làm xao động lòng anh.

Khẽ nhíu mày nhìn ánh mắt đầy nước mắt mơ hồ kia, cảm giác trong lòng Đường Diệc Sâm đầy phức tạp.

“Nhu Nhu…”

Không biết như thế nào, Thuỷ Tâm Nhu nhắm hai mắt lại, răng nanh cũng buông lỏng ra, cô vô lực ghé vào tay lái.

“Nhu Nhu, em làm sao vậy?” Cùng với giọng nói hoảng sợ cao vút, Đường Diệc Sâm ôm cô vào lòng.

Duỗi tay sờ mặt cô, lạnh lẽo không chút nhiệt độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận