“Anh Sâm, em đã tra rõ ràng, Mỹ Trang quả thực muốn bán, nhưng mà, em cảm thấy có chút kỳ lạ.”
Nghe vậy, Đường Diệc Sâm tiếp tục nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng vẫn như cũ không để lộ bất cứ cảm xúc gì.
“Vô Ngân, nói thử quan điểm của cậu đi.”
“Chúng ta đưa ra rất nhiều điều kiện hậu đãi trước như thế, Mỹ Trang cũng không chịu cho Liên Khải của chúng ta mua, bây giờ lại tuyên bố muốn bán, mà còn là hình thức đấu thầu công khai. Đây rất có khả năng là ý đồ của Vũ Văn Huyễn, bằng không nhất định là Mỹ Trang muốn lợi nhuận lớn hơn nữa, cũng không thể loại trừ đây là một cạm bẫy tỉ mỉ, có người muốn chúng ta nhảy xuống.
Anh Sâm, trong lúc mấu chốt Mỹ Trang tuyên bố tin tức như vậy thật sự không đơn giản. Mà càng khéo chính là Mỹ Trang bên này vừa mới tuyên bố tin tức, án kiện Vũ Văn Huyễn đối với Khả Tâm xác định thời gian mở phiên toà. Cực kỳ rõ ràng, là ván cờ Vũ Văn Huyễn cố ý bày ra.
Hơn nữa, bởi vì Vũ Văn Huyễn chèn ép, chúng ta có vài hạng mục trước mắt bị ép tạm dừng. Mấy hạng mục đó đã chiếm 80% vốn lưu động của Liên Khải rồi. Nếu muốn tiếp tục thu mua Mỹ Trang chỉ sợ có chút khó khăn. Cho dù là xin vay vốn từ ngân hàng, có bàn tay của Vũ Văn Huyễn chen vào không chắc có thể được duyệt. Huống hồ, hội đồng quản trị không nhất định sẽ phê chuẩn phương án thu mua này.”
Mày kiếm anh tuấn chậm rãi nhíu lại, vẻ mặt Đường Diệc Sâm có chút nghiêm túc.
“Vô Ngân, tôi không về công ty. Cậu đưa tôi tới biệt thự đi.”
“Anh Sâm, về phía chủ tịch ngày mai phải làm sao đây? Về phần ủy viên hội đồng quản trị ông Đặng cùng chú hai của anh đi đầu, bọn họ khẳng định sẽ phản đối.” Theo bản năng, Đoạn Vô Ngân lo lắng nhíu mày, ngoái đầu liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm vẫn đang nhắm hai mắt.
“Chủ tịch đã tạo áp lực với anh, nếu anh giải quyết không được vụ kiện của Khả Tâm, ông sẽ để anh rời khỏi Liên Khải.”
“Vô Ngân, đêm nay đừng suy nghĩ gì nữa, ngủ một giấc thật tốt, chuyện ngày mai ngày mai lại nói.”
Đôi môi mỏng nhạt giật giật, Đoạn Vô Ngân vẫn đem lời muốn nói nuốt xuống. Anh lựa chọn im lặng.
Anh hiểu rất rõ Đường Diệc Sâm, anh ấy không có khả năng sẽ bỏ qua việc thu mua Mỹ Trang, đó là bước chân đầu tiên cho việc Liên Khải tiến quân vào thị trường đại lục.
Đồng thời, kia cũng là khát vọng của lão tổng giám đốc.
Nhưng mà, cuộc họp hội đồng quản trị ngày mai thật là một trận tử chiến, bọn họ cũng không nắm chắc.
————————
Đường Diệc Sâm để cho Đoạn Vô Ngân đi trước, không cần chờ anh.
Anh một mình yên tĩnh ngồi ở bên cạnh giường, trong phòng ngủ chính vẫn lưu lại mùi hương mê hoặc tối qua.
Mũi anh còn có thể ngửi thấy mùi hương thuộc về Thuỷ Tâm Nhu. Tối hôm qua mấy lần khiến cho anh không thể khống chế được, hơi thở mê người vẫn còn lưu lại trong không khí.
Ánh mắt có chút ngưng trệ nhìn chằm chằm ga giường trắng tinh chưa đổi qua, đến nay, dấu vết chứng tỏ sự tinh thuần của cô vẫn còn rõ ràng nằm đó, những đốm đỏ sậm như sao dày đặc.
Anh cho rằng cuộc sống riêng của cô vô cùng tuỳ tiện, không nghĩ tới cô lại là một khối bạch ngọc chưa trải qua quá trình tạo hình.
Tối hôm qua, anh thật sự rất kinh ngạc.
Anh thật sự rất kích động.
Anh cũng sợ chính mình sẽ làm đau cô.
Trong đầu lại hiện lên tình cảnh tối qua, không tự giác, môi mỏng hướng lên trên, Đường Diệc Sâm hiện lên nụ cười nhạt.
Tiện tay, anh cầm lấy điện thoại soạn một tin nhắn, sau đó, anh gửi cho Thuỷ Tâm Nhu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...