Nghe vậy, Đường Diệc Sâm ủ rũ lập tức tỉnh táo lấy lại tinh thần, đã nằm xuống ngủ anh liền ngồi dậy đứng bên cửa sổ nghe điện thoại.
Gió đêm chầm chậm thổi lên khuôn mặt anh, lúc này anh đặc biệt tỉnh táo, tuyệt không giống như người còn lờ mờ buồn ngủ lúc mới bị điện thoại đánh thức.
“Vợ anh thật sự đang ở Luân Đôn? Em gặp cô ấy hả? Cô ấy vẫn khỏe chứ?” Đường Diệc Sâm không tự chủ nhếch môi mỏng gợi cảm lên, lộ ra ý cười nhàn nhạt thật lâu chưa từng gặp qua. Trong lòng anh có hưng phấn cùng kích động khó đè nén!
“Ừm, lúc ăn cơm em thấy chị ấy, chị ấy vừa đi. Tình hình của chị ấy hình như không tốt lắm, chị ấy giống như không có tiền ăn cơm.”
Cô không có tiền ăn cơm, cô thà để bụng đói cũng không dùng cái thẻ anh cho sao?
Ba năm nay, anh không nhận được tin nhắn nào từ ngân hàng thông báo việc sử dụng thẻ, cô căn bản không dùng qua thẻ ngân hàng anh cho cô. Cô xa cách như vậy với anh sao? Anh lại tuyệt không để ý việc cô xài tiền của anh, anh rất tình nguyện nuôi cô, chỉ cần cô thích, anh không hề khó chịu. Nghĩ đến điều này, hai đầu lông mày Đường Diệc Sâm lướt qua một tia thất vọng lại đau lòng.
“Anh biết rồi, anh lập tức tới Luân Đôn. Kình Thiên, cảm ơn em, chờ em quay lại nhất định mời em ăn bữa cơm.”
“Không cần khách khí, tiện tay mà thôi, vừa lúc em cũng đang ở Luân Đôn, ngày mai có chuyến bay quay về rồi.”
“Làm phiền em lưu ý vợ anh một chút, nếu như cô ấy cần tiền, em cho cô ấy mượn trước, chờ chúng ta gặp mặt, anh trả lại em.”
“Được, em sẽ giúp anh trông chừng chị ấy.”
Cúp điện thoại, Ỷ Kình Thiên thanh toán xong cũng rời đi. Giống như không hẹn mà gặp, anh ra cửa ra vào lại nhìn thấy Thủy Tâm Nhu, nói chính xác, cô hẳn là đang chờ anh. Anh có dự cảm cô sẽ ở lại chỗ này chờ anh, cho nên, lúc ấy anh cũng không vội vã đuổi theo.
Đón nhận ánh mắt hứng thú của Ỷ Kình Thiên, Thủy Tâm Nhu nháy nháy mắt, ngượng ngùng giật giật khóe miệng, môi của cô liền nở nụ cười ngay cả cô cũng cảm thấy dối trá. Ở lúc cô quẫn bách nhất gặp được một nửa người quen chịu ra tay giúp cô, a… cô thật sự có việc cầu anh.
“Chị dâu, còn chưa đi sao? Một mình chị ở đây sao? Muốn đi dạo một vòng không?”
Ý thức được bản thân còn đang thất thố cắn ngón tay, Thủy Tâm Nhu lập tức buông lỏng tay ra, khuôn mặt xinh đẹp ngượng ngùng không tự giác đỏ bừng.
“Anh Ỷ cũng một mình sao? Hì hì, chúng ta có thể đi dạo một chút. Trước kia tôi học ở Luân Đôn, rất quen thuộc với nơi này.”
“Vậy làm phiền chị dâu dẫn đường rồi.” Ỷ Kình Thiên nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, ý cười bên môi dần sâu.
——————–
Biết được Thủy Tâm Nhu đang ở ngay tại Luân Đôn, sau khi nghe xong điện thoại của Ỷ Kình Thiên, Đường Diệc Sâm cũng không còn buồn ngủ nữa, anh cũng mặc kệ hiện tại là mấy giờ đêm, lập tức gọi điện cho Đoạn Vô Ngân.
“Vô Ngân, bất kể làm thế nào cậu nghĩ biện pháp sáng sớm ngày mai tôi phải bay tới Luân Đôn, bí mật tiến hành, không thể cho người khác biết. Nếu có người hỏi thì nói tôi đi New York.”
“…”
“Nhất định phải nhanh, nếu như trì hoãn, tôi khấu trừ toàn bộ tiền thưởng năm nay của cậu, một xu lẻ cũng không cho.”
Xì… Tên khốn này thật hung ác mà!
Vội vã đuổi theo vợ sao? Rất có khả năng nha!
Vốn nghe Đường Diệc Sâm uy hiếp thế này, Đoạn Vô Ngân cảm thấy rất khó chịu, nghĩ tới nguyên nhân anh lập tức tiêu tan.
“Được, em cam đoan sáng sớm mai anh có thể bay tới Luân Đôn, nhất định phải quay lại với chị dâu a, nhớ mời em ăn cơm.”
Cúp điện thoại, Đường Diệc Sâm bắt đầu thu dọn đồ đạc, bắt đầu chờ đợi lữ trình dài dằng dặc.
Thủy Tâm Nhu cùng Ỷ Kình Thiên đi dạo đến trời tối, anh mời cô cơm nước xong xuôi mới đưa cô quay về khách sạn. Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Ỷ Kình Thiên xoay người rời đi.
Thủy Tâm Nhu còn đang giật mình đứng yên nhìn bóng lưng anh, mi tâm cô nhíu lại, đôi mắt đẹp lấp lánh lóe ra ánh sáng thẹn thùng. Hàm răng hung hăng khẽ cắn môi dưới, Thủy Tâm Nhu mở rộng bước chân đuổi theo. Cho dù mất hết thể diện, cô vẫn mặt dạn mày dày mở miệng nói chuyện mượn tiền với Ỷ Kình Thiên, cô cũng không thể làm ăn mày ở Luân Đôn được.
“Anh Ỷ…”
Ỷ Kình Thiên vốn đi chậm, vừa nghe thấy Thủy Tâm Nhu gọi anh, anh lập tức xoay người ngoái đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười tươi nồng đậm ý tứ, hứng thú nhìn Thủy Tâm Nhu, “Chị dâu, còn có việc sao?”
Hít sâu một hơi, Thủy Tâm Nhu nhỏ giọng, cô không dám nhìn thẳng Ỷ Kình Thiên. “Chuyện này… anh có mang tiền mặt theo không? Có thể cho tôi mượn một ít, chờ tôi quay về Hong Kong, tôi sẽ trả anh ngay.”
Ỷ Kình Thiên móc bóp ra, đem toàn bộ tiền mệnh giá lớn bên trong ra đặt vào tay Thủy Tâm Nhu, “Chị dâu, trên người tôi chỉ còn một ngàn bảng Anh thôi, đủ không? Nếu như không đủ, tôi có thể đi lấy thêm.”
“Ha ha ha… đủ rồi đủ rồi, thật cảm ơn anh nha.” Thủy Tâm Nhu cười đến đáng sợ.
“Không cần khách khí! Chuyến bay của tôi ngày mai về lại Hong Kong, chị cẩn thận một chút… Hay là… chị có muốn ngày mai cùng tôi trở về không?”
“À?! Không cần đâu, tôi còn đang muốn ở lại Luân Đôn mấy ngày.”
“Ừm, vậy tôi đi đây.”
Thủy Tâm Nhu gật đầu một cái, trong chớp mắt Ỷ Kình Thiên xoay người ấy, cô đưa tay che mặt.
“Thủy Tâm Nhu, mày thật không có tiền đồ, mày thật sự hạ thấp chính mình mà!”
“Lại cược một lần, thắng tiền liền quay về Hong Kong.”
Thủy Tâm Nhu đếm tiền, sau đó đều bỏ vào túi xách, cô cũng không trở về khách sạn mà đi quán bar.
————-
Hội nghị thường lệ do Đoạn Vô Ngân thay Đường Diệc Sâm chủ trì, Nguyễn Hàm cũng không thấy anh tới làm. Vừa dự hội nghị, Nguyễn Hàm vừa bí mật gọi điện cho Đường Diệc Sâm, chẳng những không nghe, hơn nữa, điện thoại của anh luôn trong trạng thái tắt máy.
Tan họp, Nguyễn Hàm theo đuôi Đoạn Vô Ngân rời khỏi phòng họp, đi song song với anh, ánh mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, chờ mong có thể dựa vào nét mặt anh đoán ra chút manh mối.
“Vô Ngân, hôm nay Sam bị sao vậy, không thấy anh ấy tới làm? Gần đây thấy trạng thái của ảnh không tốt lắm, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Nguyễn Hàm, em thật sự quan tâm anh Sâm như vậy, sao không thấy em quan tâm anh nhiều hơn, anh cũng là một trong số bạn tốt của em.”
“Xì… Anh là đang ghen à, em chẳng qua thuận miệng hỏi một chút thôi. Anh được công nhận sắt thép đâm không xuyên, ai có thể làm anh bị thương chứ… Anh cần quan tâm chỗ nào. Người theo bản năng đều đồng tình che chở kẻ yếu, em cũng không ngoại lệ.”
Khóe miệng co giật một chút, ánh mắt Đoạn Vô Ngân hơi có chút ảm đạm, “Chi nhánh bên Mỹ xảy ra chút chuyện, anh ấy qua Mỹ trước rồi, xem xét tình hình bên kia.”
Nguyễn Hàm kinh ngạc nhìn Đoạn Vô Ngân, trong đầu hiện lên chút hoài nghi, “Tình hình thế nào? Sao em lại không nghe tới, càng không có báo cáo.”
“Việc gấp, chi nhánh bên kia chưa kịp gửi báo cáo, chỉ là báo miệng trong đêm cho anh Sâm, anh ấy lập tức ra quyết định đi Mỹ. Hơn nữa, việc này không nằm trong phạm vi quyền hạn của em, cho nên anh ấy không cần thông báo cho em.”
Lời nói Đoạn Vô Ngân làm Nguyễn Hàm cũng muốn ngây ra, anh đây rõ ràng qua loa lừa cô đừng hỏi tiếp, cho dù hỏi cũng sẽ không nói, là cơ mật!
“Vậy khi nào thì anh ấy quay lại? Có nói với anh không?”
“Không nói, chờ anh ấy xử lý xong tình huống phát sinh ở bên đó chắc sẽ trở lại, dù sao cũng không muốn ở lâu bên Mỹ.”
“…”
“Anh Sâm không ở đây anh rất bận, anh đi xử lý công văn trước, chút nữa có rảnh cùng nhau ăn cơm trò chuyện, ngại quá không nói chuyện tiếp được rồi.”
Lần trước Sam nói không sai, chỉ cần Liên Khải không đưa ra yêu cầu quá đáng, Phí Đằng thật sự dễ thương lượng hơn Phí Lạc, hiện tại việc hợp tác với Thương mại điện tử Hoàn Vũ rất thuận lợi.
Lần trước không phải anh mới qua Mỹ sao, sao giờ lại đi?
Mang theo nghi vấn nghĩ không ra, Nguyễn Hàm trở lại phòng làm việc của mình, lập tức gọi đến sân bay kiểm tra.
“Xin chào, tôi có người thân hôm nay bay đi New York, phiền cô hỗ trợ tra giúp tôi đại khái mấy giờ sẽ đến bên kia, tôi để cho bạn mình tới đón. Vì tôi không gọi được cho anh ấy, tôi chỉ biết anh ấy bay chuyến sớm hôm nay.”
“…”
“À… đúng vậy đấy, bởi vì lần đầu anh ấy đi, lạ nước lạ cái, tôi sợ anh ấy bị lạc, xin giúp kiểm tra chút.”
“…”
“Được, tên anh ấy là Đường Diệc Sâm, giấy chứng nhận là…”
“…”
“À, tên anh ấy xuất hiện ở chuyến bay quốc tế tới New York khởi hành lúc 6 giờ 20 phút sáng đúng không. Cảm ơn cô, tôi nghe rõ rồi, tôi cũng biết nên báo bạn mình tới đón anh ấy khi nào rồi.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Hàm có cảm giác như trút được gánh nặng, lập tức thở dài một hơi.
———————–
Đêm đó Thủy Tâm Nhu thua, chỉ còn lại 300 bảng Anh, trả tiền rượu, trên người cô cũng không còn thừa bao nhiêu tiền. Tháng này cô sao lại xui xẻo như vậy nha, mua đội nào liền thua đội đó. Cứ tiếp tục cái đà này, cô muốn thắng lại tiền vé máy bay cũng khó.
Vừa kích thích vừa khẩn trương xem xong trận bóng, cô thua tiền sầu não nhíu mày lê thân mệt mỏi trở về khách sạn đã lăn ra ngủ. Nghỉ ngơi dưỡng sức, trời tối ngày mai lại đi cược một phen, cô nhất định có thể thắng trở về. Ngủ đến tự nhiên tỉnh, Thủy Tâm Nhu vừa nhìn đồng hồ đã thấy là buổi chiều, dụi dụi con mắt, cô mới cầm quần áo thay giặt vào phòng tắm rửa mặt. Lúc cô nhét đầy bao tử đi trên đường Luân Đôn, sắc trời đã tối sầm xuống, đi cùng cô chỉ có người đi đường xa lạ, dòng xe cộ cùng ánh đèn đường mờ nhạt.
Thân ở tha hương, có chút cô đơn, lại có chút vắng vẻ.
Xuống máy bay riêng, Đường Diệc Sâm lập tức dựa theo manh mối Ỷ Kình Thiên cung cấp cho anh đi thăm dò, rất nhanh anh tìm ra quán bar dưới đất mà Thủy Tâm Nhu thường xuyên ra vào khi ở Luân Đôn. Cô vậy mà thường xuyên ở trong đó cá độ đá banh.
Môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm mím lại, cặp mắt sắc bén giống như báo săn giận dữ, toàn thân tản ra hơi thở u lãnh, anh đi ra khỏi khách sạn.
Thủy Tâm Nhu đứng ở cửa quán rượu bồi hồi, cô đang do dự có đi vào hay không. Lỡ như thua sạch, một phân tiền cô cũng không có, chỉ có thể mất mặt quẹt thẻ anh trai cho.
Đó cũng là ý trời, hành trình phóng túng của cô phải kết thúc rồi, cô ngoan ngoãn về Hong Kong. Nhưng cô không muốn nhìn thấy Đường Diệc Sâm. Ở nơi đó, cô tránh không được sự truy đuổi của anh.
Hàm răng cắn chặt môi dưới, Thủy Tâm Nhu chạy vào, cô đem số tiền còn lại đi đặt cược. Hết lần này tới lần khác, vận may giống như đối đầu với cô, một giờ sau, cô mặt xám mày tro đi ra.
Hiện tại thua hết sạch, cô không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể quay về khách sạn đi ngủ. Thủy Tâm Nhu cúi đầu phờ phạc đi tới, thình lình cô đụng phải một bức tường thịt.
“Sorry.” Kèm theo lời xin lỗi, Thủy Tâm Nhu thoáng ngước mắt nhìn đối phương, không tự chủ được, cô trừng lớn đôi mắt tròn sáng, đầu cũng hoàn toàn ngẩng lên.
Người tới lại là Đường Diệc Sâm, anh rõ ràng đứng sờ sờ ở trước mặt cô.
Đường Diệc Sâm nghĩ tới rất nhiều phiên bản Thủy Tâm Nhu, anh cũng chuẩn bị tốt tâm lý nghênh đón lời nói thống mạ, sự lờ đi, khinh thường, trào phúng, thậm chí quay đầu bỏ đi của cô. Anh tuyệt đối không nghĩ tới khoảnh khắc Thủy Tâm Nhu nhìn thấy anh hoàn toàn phá vỡ hình ảnh anh nghĩ tới cô, hai tay cô sờ tìm kiếm túi của anh.
“Đường Diệc Sâm, anh có bảng Anh hay không? Trước cho tôi mượn một chút, hôm nào tôi trả lại anh.” Vừa nói, cô vừa gấp rút sờ khắp người anh.
“Thủy Tâm Nhu, em có biết mình đang làm gì không?” Đường Diệc Sâm bỗng dưng chế trụ hai tay sờ loạn của cô. Ánh mắt anh ngóng nhìn cô vừa mềm mại lại ôn tồn, thâm tình lại đau lòng.
“Đường Diệc Sâm, anh là gì của tôi? Tôi không cần anh lo, tôi đương nhiên biết mình đang làm gì. Anh không cho tôi mượn tiền thì thôi, anh thả tay tôi ra.” Thủy Tâm Nhu lạnh lùng trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, cô cũng rất tức giận rống trả.
“Anh là người đàn ông của em, chuyện của em anh đương nhiên muốn xen vào, anh cũng có tư cách quản em.” Mặc kệ Thủy Tâm Nhu có bằng lòng hay không, Đường Diệc Sâm vác cô lên vai lập tức rời đi.
“Đường Diệc Sâm, anh thả tôi xuống, anh cho tôi mượn tiền đi. Tôi nhìn thấy Barca vừa mới nhập cuộc không tới 3 phút đã vào một trái, bọn họ còn có Messi, nhất định sẽ thắng Real Madrid, tôi còn thời gian đặt cược.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...