Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Cúp điện thoại bàn, Thủy Tâm Nhu cầm lấy di động nhìn nhìn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn. Đường Diệc Sâm nói với cô, xế chiều anh và Nguyễn Hàm tới nhà máy thành phố S để khảo sát, thuận tiện xem thành quả của trung tâm nghiên cứu một chút. Anh sẽ cố gắng trở về trong đêm.

Không biết bọn họ hiện tại khảo sát tới đâu rồi, chuẩn bị quay về chưa?

Ngón tay sờ sờ cằm, Thủy Tâm Nhu quyết định gọi nhanh cho Đường Diệc Sâm.

“Alo, ông xã, hiện tại có bận hay không a?” Giọng nói Thủy Tâm Nhu ngọt ngào, nghe vô cùng thoải mái.

Giọng nói mềm nhẹ đẹp ngọt ngào như vậy, Đường Diệc Sâm liền biết bản thân kháng cự không xong, anh hạ giọng nói: “Hơi bận chút, anh đang xem hàng mẫu.”

“Ông xã, em rất nhớ anh!” Tiếng nói vừa ngừng, Thủy Tâm Nhu thẹn thùng cắn đầu ngón trỏ.

“Ừ, anh cũng rất nhớ em!”

Mặc dù Đường Diệc Sâm xoay người đưa lưng về phía Nguyễn Hàm cùng nghiên cứu viên ở đây nói điện thoại, cho dù giọng nói của anh cũng rất nhỏ, nhu hòa, lỗ tai Nguyễn Hàm vẫn nghe thấy Đường Diệc Sâm nồng tình mật ý.

Nhất thời, lời nghiên cứu viên giải thích cô đều không nghe được, toàn bộ sự chú ý của cô tập trung trên người Đường Diệc Sâm.

Cô cũng lén nghe rất cẩn thận, khóe miệng giật giật, hai tay theo phản xạ siết chặt lại, run nhè nhẹ.

“Anh chuẩn bị về chưa?”

Giơ tay nhìn đồng hồ, Đường Diệc Sâm khẽ mở môi mỏng, “Còn chưa, phỏng chừng trở về cũng khuya rồi. Em ăn cơm trước đi, không cần chờ anh.”

“Ờ…”

Giọng nói mềm nhỏ nghe khá miễn cưỡng, lại mang theo một chút thất vọng không vui.

Nhíu mày, rất nhanh Đường Diệc Sâm vòng vo nói. “Cho dù là rất trễ, anh cũng sẽ trở về Hong Kong.”

“Ừ, em biết rồi, Anh đang bận, em cúp máy đây.”

Có chút không nỡ, Đường Diệc Sâm vẫn đồng ý cúp điện thoại, tiếp tục trở lại công việc.

“Sam, cảm tình của anh cùng chị dâu thật tốt a, anh mới đi công tác không bao lâu mà chị dâu đã gọi điện tới. Xem ra, chị ấy một giây cũng không thể tách rời anh nha…” Nguyễn Hàm trêu ghẹo nói, bên môi dắt một nụ cười nhẹ, đáy mắt giảo hoạt lại lạnh đến lộ ra sự lạnh lùng.

“Cũng không có gì, chỉ là ân cần thăm hỏi một phen thôi.” Đường Diệc Sâm cũng không thèm để ý Nguyễn Hàm trêu chọc, chỉ qua loa đáp lại cô.

Tâm tư của anh cực kỳ nhanh chóng quay trở lại trong lời giải thích của nghiên cứu viên, cũng nhìn anh làm kiểm tra.

Anh vốn muốn nhanh chóng kết thúc, để sớm chút quay lại Hong Kong.

“Sam, sắp tới 6 giờ rồi, nhà xưởng chuẩn bị tan làm, vừa rồi Giám đốc nhà máy nói tất cả phân xưởng sản xuất đêm nay không tăng ca, xem ra chúng ta phải ở bên này một buổi tối rồi. Hơn nữa, tối rồi không tiện chạy về, huống hồ, đêm nay giống như có bão đổ bộ vùng lân cận thành phố S, khó tránh khỏi có mưa to gió lớn…”


Đường Diệc Sâm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chính xác bên ngoài đã nổi gió cấp 3, ngay cả mấy cái cây to trồng trong nhà máy cũng đã đong đưa qua lại.

Còn nữa, kèm theo đó là mưa lất phất.

Một số khu vực trong nhà máy cũng đã bắt đầu di dời hàng hoá, gia cố nhà máy, đề phòng dột.

Nếu 6 giờ tan ca thật sự là không về kịp.

Cho dù anh không sợ, nhưng mà, anh không thể không bận tâm an nguy của công nhân.

Vào lúc anh tới thực không có lưu ý tình hình thời tiết, nếu không, anh sẽ trì hoãn thời gian chậm lại.

Trong phút chốc, gương mặt Đường Diệc Sâm có chút lạnh đi, “Đành phải ở lại một đêm, báo cho Giám đốc nhà máy sớm chút để cho công nhân tan tầm đi.”

“Ừ, giờ em sẽ liên hệ ông ấy.”

——————–

Thủy Tâm Nhu lúc này mới vừa đi ra khỏi văn phòng, cô liền nhận được điện thoại của Đường Diệc Sâm.

“Bà xã, hiện tại xảy ra chút việc, đêm nay không trở về được, buổi sáng ngày mai anh mới trở về Hong Kong.”

“Xảy ra chuyện gì?” Có nghiêm trọng như vậy sao? Thủy Tâm Nhu nhíu mi.

Không phải mới vừa nói với cô được à, cho dù trễ thế nào đều nhanh trở về, như thế nào mới sau một lúc liền thay đổi rồi?

“Lúc tới không để ý thời tiết, trùng hợp gặp phải cơn bão ở vùng lân cận thành phố S, anh vừa rồi vẫn ở trong Sở nghiên cứu bên này nên không chú ý bên ngoài, hiện tại mới phát hiện thời tiết thay đổi. Nhà máy sản xuất đã tan tầm, sở nghiên cứu bên này cũng đang làm công tác chuẩn bị, không có biện pháp tiếp tục, chỉ có thể sáng mai lại xem lại.”

Làm sao có thể đi công tác cũng không lưu ý tình hình thời tiết bên kia chứ? Huống hồ còn là bão lớn nha.

Mặc dù Đường Diệc Sâm không biết, thư ký của anh nên biết chứ, ngoại trừ anh, Nguyễn Hàm thân là phụ nữ, làm việc tổng không thể qua loa hơn đàn ông.

Nhất thời, trong đầu Thủy Tâm Nhu hiện lên một tia hồ nghi.

“Ờ… vậy anh phải cẩn thận một chút nha….”

“Ừ, em ăn cơm trước đi, anh sẽ nhớ em.”

Cất điện thoại, Thủy Tâm Nhu mới bắt thang máy đi xuống lầu. Hàm răng cô cắn môi dưới, tròng mắt hoạt bát chuyển động.

Thành phố S bên kia nổi bão sao?


Lông mi thật dài khẽ run rẩy, Thủy Tâm Nhu đột nhiên lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết thành phố S.

Là thật nha, có bão, tâm bão cách vị trí của Đường Diệc Sâm không tới 100km, dự báo buổi chiều sẽ trực tiếp đổ bộ.

Ánh mắt có chút khẽ thay đổi, vẻ mặt Thủy Tâm Nhu cũng trở nên có chút căng thẳng.

Cô vẫn lái chiếc xe McLaren P1 Đường Diệc Sâm mua cho cô tới chỗ hẹn Phí Lạc.

“Nhu Nhu, em muốn ăn cái gì cứ gọi, không cần khách khí với anh.”

Từ lúc Thủy Tâm Nhu xuất hiện, Phí Lạc liền bình tĩnh nhìn cô, cánh môi động lại động, anh vẫn do dự.

Nhìn sắc mặt của cô giống như đang lo âu nặng trĩu, giữa trán chau lại, cô hẳn là có tâm sự.

“Ừm, em cũng không biết muốn ăn gì, anh gọi đi.” Tùy tiện lật đi lật lại, Thủy Tâm Nhu cũng không có để ý mấy món ăn trong đó, sau cùng, cô trả thực đơn lại cho Phí Lạc.

“Đúng rồi… Phí Lạc, anh có biết đêm nay bên thành phố S có bão không?” Thủy Tâm Nhu nhìn chằm chằm Phí Lạc, đôi mắt như nước chớp động lóe sáng.

“Biết a, hai ba ngày trước có nghe nói. Vì sao lại hỏi như vậy? Em muốn đến thành phố S sao?”

“Ưm.. không phải, em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Xuyên qua kính cửa sổ, Thủy Tâm Nhu thấy được phía ngoài cảng cũng dần dần nổi gió.

Khoảng cách giữa nó và thành phố S rất gần, tình huống bên kia hẳn càng có thể cảm nhận được bão đến gần đi.

“Tâm Nhu, em… thích Đường Diệc Sâm sao? Có phải em quyết định muốn cùng anh ta sống cả đời hay không?”

Thình lình Phí Lạc hỏi ra miệng, anh nghiêm túc nhìn Thủy Tâm Nhu.

“Hả!?” Vốn sững sờ một phen, Thủy Tâm Nhu mạnh mẽ chớp mắt, theo bản năng, cô né tránh ánh mắt của Phí Lạc.

“Cơ mà… ngại quá, em đột nhiên nhớ tới nhất thời có việc, em đi trước, hôm nào lại mời anh ăn cơm.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu xách túi xách lên nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng.

Nhìn bóng lưng vội vã của Thủy Tâm Nhu, Phí Lạc tự giễu cười cười.

Biết rõ còn cố hỏi, tâm tư kia của cô quả thực liền viết ở trên mặt, rõ ràng như thế, anh lại vẫn ngây ngốc hỏi.

Nói vậy, Đường Diệc Sâm hiện tại ở ngay tại thành phố S đi, bằng không cô làm sao có thể hỏi anh như vậy.

Cô ngay cả cơm cũng chẳng thèm ăn, hẳn là đi thành phố S tìm anh ta rồi.


Phí Lạc cũng không thấy đói bụng, lời đả thương người anh lại càng nói không nên lời, gọi món xong chưa ăn gì anh đã rời khỏi nhà hàng.

Anh cũng không đi đâu cả, anh quay trở về văn phòng yên tĩnh không người, yên tĩnh đến mức chỉ còn ánh đèn u ám.

Mở cửa ban công, anh bước ra, dưới ánh đèn, lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế bằng da.

Lấy một điếu thuốc ra đốt, đầu dựa vào ghế dựa sau lưng, cũng ngước lên.

Ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu anh tất cả đều là biểu tình của Thủy Tâm Nhu lúc rời đi.

Nhu Nhu, em yêu Đường Diệc Sâm sao?

“A… ha ha… ha ha ha…” Tiếng cười lạnh đầy chua xót tràn ngập văn phòng yên tĩnh, trái tim Phí Lạc giống như đang nhỏ máu, đau đến anh khó nói nên lời.

Một điếu thuốc hút xong, anh mới hơi hơi ngồi thẳng dậy, dụi đầu mẫu thuốc lá vào trong gạt tàn.

Bàn tay to kéo ra ngăn kéo ở dưới, anh lấy túi văn kiện giấy ra, không chút do dự, anh đem xấp văn kiện kia bỏ vào máy huỷ giấy.

‘Rột roạt rột roạt….’ Từng đợt thanh âm truyền đến, xấp giấy điều tra kết quả kia nháy mắt biến thành một đống giấy vụn.

Đưa tay mệt mỏi vuốt mặt, Phí Lạc tắt đèn, chán nản rời khỏi văn phòng.

————————-

Vội vàng chạy về nhà cầm hộ chiếu, Thủy Tâm Nhu ngay cả quần áo đổi giặt cũng chẳng cầm, cô lập tức để cho tài xế nhà họ Đường đưa cô tới bến cảng.

Dần dần, thế gió bên Hong Kong cũng càng lúc càng lớn, đã đổ mưa nhỏ.

Cô vẫn kiên trì muốn xuất quan.

Không bao lâu, thành phố S bên này nổi gió to, lại còn đổ mưa to.

Vùng này đều là khu công nghiệp, khoảng cách tới trung tâm thành phố có chút xa, lại thêm nữa bởi vì thời tiết, Đường Diệc Sâm cùng Nguyễn Hàm chỉ có thể ở tại nhà ăn cấp cao của nhà máy dùng cơm, bọn họ cũng được sắp xếp đến khu sinh hoạt đẹp nhất trong công xưởng, khu biệt thự bình thường dùng để tiếp đãi quản lý cấp cao tới đây kiểm tra ở.

Cơm chiều đi qua, lại đổ mưa to, không còn hoạt động gì, Đường Diệc Sâm cùng Nguyễn Hàm mỗi người trở về phòng.

Rất không dễ dàng có thể ở cùng một chỗ với Đường Diệc Sâm, đôi mắt sáng kia của Nguyễn Hàm phóng ra tia giảo hoạt.

Cẩn thận đưa mắt nhìn phòng mình, Nguyễn Hàm đi vào phòng tắm, không bao lâu, cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra.

Bờ vai trắng noãn cùng đôi chân tuyệt đẹp đều dính bọt nước.

Lại phun chút nước hoa lên người mình, không do dự, cô gõ vang cửa phòng Đường Diệc Sâm.

“Sam, ngại quá, phòng em bị cúp nước rồi. Em đang tắm được một nửa thì tắt nước, anh có thể đi qua xem giúp em không?” Biểu tình của Nguyễn Hàm tương đối thẹn thùng, đôi mắt lại càng đáng thương tội nghiệp nhìn Đường Diệc Sâm.

“Hiện tại trời mưa gió lớn, em cũng không biết nên đi tìm ai, dãy biệt thự này chỉ có anh và em, anh giúp em chút đi, chẳng lẽ… đêm nay em chỉ có thể mang bộ dạng này đi ngủ sao? Không muốn a, thật khó chịu.”


Mi tâm nhíu chặt, đôi mắt Đường Diệc Sâm cũng nheo lại, anh giật giật cánh môi, vẫn là đi qua phòng cách vách giúp Nguyễn Hàm xem xem xảy ra chuyện gì.

Nếu nói vừa rồi tại cửa, Nguyễn Hàm cùng Đường Diệc Sâm còn có chút khoảng cách, đến phòng tắm của cô, cô chỉ trùm khăn tắm đứng cách anh khá gần.

Cô cũng nhướn đầu nhìn Đường Diệc Sâm mở những van nước này.

“Sam, nếu như sửa không được thì thôi vậy, bất quá đêm nay em ráng nhịn một chút.” Nguyễn Hàm gần như treo trên người Đường Diệc Sâm, đôi mắt sắc bén của anh không khỏi trầm xuống, môi mỏng khêu gợi cũng mím chặt.

Anh kiểm tra vài chỗ đều không thấy có nước, thậm chí, anh cũng nhìn không ra rốt cuộc là nguyên nhân gì.

Nguyễn Hàm càng dựa qua đây, theo bản năng, anh cũng né tránh đụng chạm của cô.

“Tạm thời anh đoán không sửa được, nếu không…”

Trong phút chốc di động của Đường Diệc Sâm cực kỳ không thức thời kêu lên, “Ngại quá, anh trước nhận điện thoại.”

Mặc kệ người gọi là ai, theo bản năng, Đường Diệc Sâm cảm thấy chính mình nên nhận.

Theo phản xạ, anh cũng đi ra khỏi phòng tắm, đến trong phòng ngủ rộng mở nghe điện thoại, hơn nữa, anh còn đứng ở cửa kia, cực kỳ thuận tiện ra vào.

“Ông xã, anh đang ở đâu? Em hiện tại đang ở trước cửa nhà máy, mưa thật lớn, em không biết đi vào như thế nào.”

Cho dù có đèn đường, mưa to xối xả cũng khiến nó mờ nhạt, căn bản thấy không rõ đi vào khu nhà máy như thế nào.

Vừa nghe thấy giọng nói ngọt ngào quen thuộc kia của Thủy Tâm Nhu, khóe miệng Đường Diệc Sâm nhất thời nhếch lên, trong lòng anh cũng tuôn qua một dòng nước ấm ngọt ngào.

Bà xã, em tới thật tốt, thật đúng lúc!

Cuộc gọi này cũng gọi tới thật khéo!

“Em tự lái xe tới à? Anh ra ngoài đón em, nhanh thôi.”

“Không phải, em thuê xe tới. Em không có mang dù, em để cho tài xế ở đây chờ a.”

“Được, anh lập tức ra ngoài, em đừng xuống xe.”

Nghe Đường Diệc Sâm nói điện thoại, Nguyễn Hàm tức giận đến dậm chân.

Rất không dễ dàng có cơ hội ở cùng một chỗ với Đường Diệc Sâm, chết tiệt, trời đổ mưa lớn như vậy, gió mạnh như vậy, Thủy Tâm Nhu vẫn chạy tới làm hỏng.

“Sam, em làm sao bây giờ? Em còn chưa tắm rửa xong nữa, trên người còn có mùi sữa tắm kia, cũng dính dính, thật khó chịu.”

Nói xong, Nguyễn Hàm cực kỳ u oán nhìn Đường Diệc Sâm.

“Chuyện đó… anh kiểm tra không ra nguyên nhân, để anh gọi điện giúp em kêu quản lý phái người tới xem nhé.”

Nói xong, Đường Diệc Sâm xoay người mở cửa đi ra, anh đi vô cùng gấp, có thể dùng chạy để diễn tả.

Vốn dĩ, anh muốn để cho cô tới phòng mình tắm rửa trước, bà xã thân ái đến đây, anh chẳng quan tâm nhiều được như vậy, anh vội vã đi đón cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui