“ Tất chủ, bây giờ mời anh thưởng thức món tráng miệng “
Một đoàn người đều là phụ nữ, mỗi người mang trên tay một món, có trái cây, có bánh ngọt, có đồ ăn vặt, rất đa dạng và bắt mắt.
Một người phụ nữ đi lại chỗ Mộ Dung Sở, đặt trước mặt cô một chiếc bánh ngọt màu tím xung quanh đĩa bánh được trang trí vô cùng hoa mỹ, cô ta có chất giọng ngọt ngào, mềm mại.
“ Bánh ngọt này là loại bánh thượng hạng của xứ Tây Ban Nha, dành riêng cho tiểu thư"
Đến cả bánh ngọt cũng phải cất công mua từ Tây Ban Nha, tên này cũng thật là làm màu nhưng khi nghe cô ta nói cái bánh này chỉ dành riêng cho cô, Mộ Dung Sở ánh lên sự ngờ vực, cô nhướng mày đưa mắt lượn quanh cái bàn một vòng, quả thực cái bánh này chỉ có cô có, còn lại đều là những thứ bánh nho nhỏ hồng hồng.
Thư Tất Phương nhìn cái bánh, anh cũng hiện rõ sự nghi ngờ trên khuôn mặt, lạnh lùng nhìn tên Ruang Rit nêu hắn dám có ý đồ với người phụ nữ của anh, anh sẽ khiến hắn không thấy được bình minh ngày mai.
Ruang Rit hiểu được ánh nhìn của Thư Tất Phương khi nhìn mình, hắn xua xua tay, cười tươi
“ Tất chủ đừng lo, chỉ là một cái bánh bình thường “
Thư Tất Phương không thèm để ý lời giải thích kia, anh lại quay về nhìn cô.
Người phụ nữ vừa quay người cổ tay cô ta vô tình đụng vào ly rượu ngã xuống rượu đổ hết lên cái váy màu hồng phấn của Mộ Dung Sở, gương mặt cô ta tái mét, liền chủ động quỳ gối gập đầu xin lỗi, Thư Tất Phương cũng lo lắng hỏi thăm.
“ Em có bị thương không “
“ Chủ nhân à, em không sao “
“ Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi tiểu thư “
Ruang Rit cũng hoảng hốt đứng phắc dậy, đi đến tàn bạo đá người phụ nữ nằm bệt ra sàn, hành động thô tục đó của hắn khiến bọn người Thư Tất Phương ai cũng kinh ngạc, Thư Tất Phương nhếch mối nhìn hắn,
“ Tất chủ, tôi sẽ cho người đưa cô ấy đi thay một bộ trang phục mới “
Hắn giơ ngón tay cái khẩy khẩy mấy người phụ nữ đang đứng trong góc ba chân bốn cẳng đi thật nhanh đến, Mộ Dung Sở nắm lấy tay Thư Tất Phương vuốt lướt qua một cái rồi cùng bọn họ đi
“ chủ nhân à, em sẽ quay lại ngay “
…
“ Tất chủ thật ra hôm nay mời anh đến đây là để nói với anh một chuyện “
Ruang Rit ra hiệu rót rượu, hắn vừa dứt câu liền uống một ngụm, hắn liếc khóe mắt dò xét biểu hiện của anh nhưng gương mặt của Thư Tất Phương không một chút biến sắc, anh lạnh lùng thưởng thức ly rượu trên tay.
“ Từ nay tôi sẽ thay ba mình nắm quyền ở Đông Nam Á này, tôi còn có ý định mở rộng phạm vi buôn bán ra toàn châu Á, nếu anh có nhu cầu về vũ khí cứ tìm đến tôi , tôi luôn sẵn sàng ghênh đón anh “
Thư Tất Phương nghe vậy liền nhếch mép cười, nhìn tên Ruang Rit bằng ánh mắt miệt thị.
Ở Đông Nam Á, này anh còn có uy quyền hơn hắn, sao lại cần hắn giúp đỡ được.
Lời này nói ra hết sức nực cười, hắn trong mắt anh cũng chỉ là một cái cây mới nhú, nếu anh không thích sẽ ngay lập tức ngắt bỏ hắn, vậy mà hắn lại ảo tưởng đến việc muốn ngồi chung một vị trí với anh.
Tư Phong lườm hắn một cái vô cùng sát khí, giọng lạnh nhạt: “ Cậu Ruang Rit, mới đó mà say rồi sao, cậu nên nghỉ ngơi sơm thì hơn “
Bên cạnh Tư Phong, Toàn Quy nhìn hắn cười khinh: “ Cậu Ruang Rit có những lời nói ra rồi không thể rút lại được, vậy nên hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói ra “
Ruang Rit cười ha hả: " Thật ngại quá, tôi quên mất Tất chủ có thế lực lớn như vậy, mọi nơi dù là châu Á hay những châu lục khác đều có sự nắm giữ của anh, sao tôi bảo một người quyền thế hơn mình nhờ đến sự giúp đỡ của mình được chứ, là tôi nhầm lẫn rồi".
Sắc mặt của Thư Tất phương không thay đổi nhưng từ đáy mắt anh hiện sự phẫn nộ.
…
Mộ Dung Sở được những người phụ nữ này chắm sóc vô cùng chu đáo, chọn cho một chiếc đầm đỏ, xẻ tà cực kỳ quyến rũ cô nghĩ đến nếu Thư Tất Phương thấy cô ăn mặc như vậy trên đất của kẻ thù chắc chắn sẽ tức giận đến mức nào nhưng ở chỗ bọn họ chỉ có phong cách này, có những chiếc đầm còn cắt xẻ táo bạo hơn, hở hang hơn, cô chỉ đành nhắm mắt mặc đỡ vậy, sau khi thay xong còn được bọn họ tận tình giúp cô trang điểm lại lần nữa, Mộ Dung Sở liền có cảm giác lạ.
Cuối cùng mấy người này cũng chịu buông tha cho cô, Mộ Dung Sở thở dài rời đi, nhân cơ hội này cô ngắm nghía một chút cơ ngơi của tên Ruang Rit này, cảm giác như bản thân đang ở trong cung điện của vua, người hầu cứ đi được vài bước sẽ thấy vài người, còn có cả ngự viên, còn có một nơi tập hợp những thứ dụng cụ tập thể thao,...cô bất giác thở dài, không thấy ngưỡng mộ chỉ thấy một tên như hắn lại quá sĩ diện.
“ Nhanh cho tao với, tao không chịu nổi nữa “
“ Mau, tiêm cho tao, tiêm cho tao “
“ Hàng lần này phê quá, chơi mãi vẫn thấy thèm “
Một đám đàn ông tụ vào nhau ngồi sâu trong góc vườn, bọn họ là đang chơi thuốc, Mộ Dung Sở đều nhìn thấy rồi, cô kinh ngạc đến tột độ, không ngờ bọn họ lại có gan làm càn như vậy, chỉ là lũ người hầu vậy mà lại dám trắng trợn dùng mấy thứ này ngay trong nhà của chủ mình, hay là chính tên Ruang Rit đã cho phép bọn họ.
“ Là ai “
Một tên đàn ông hét lên, cả đám đều vứt thứ bột tắng trắng cùng mấy cây kim tiêm trong tay đi, đứng bật dậy lao ra phía cô, năm tên đàn ông bao vây xung quanh Mộ Dung Sở, gương mặt bọn chúng trông rất đáng sợ, có những tên thuốc đã ngấm vào gương mặt liền trở nên vô hồn, tà mị.
“ Người đẹp sao vậy, nàng cũng muốn dùng thử sao “
“ Người đẹp này ở đâu ra vậy “
“ Sao lại có tới bốn người đẹp vậy “
Dần dần bọn họ càng sáp vào cô hơn, Mộ Dung Sở không mang vũ khí bên người, lúc này cô vô cùng hoảng sợ, nếu bọn họ ở trạng thái bình thường thì may ra cô còn chống trọi được nhưng bây giờ ai cũng đang bị thứ dơ bẩn kia điều khiển, sự mất kiểm soát của một người sẽ khiến họ trở nên đáng sợ hơn nhiều lần.
“ Cút,….đừng động vào tôi “
Bây giờ cô muốn phá vòng vây của bọn chúng rồi chạy thật nhanh nhưng năm tên đàn ông đã dính chặt lấy nhau tạo nên một vòng tròn không kẻ hở, với sức của một mình cô hoàn toàn không thể chống lại bọn người này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...