Thư Tất Phương chống một tay ở đầu ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ của người con gái trước mặt, ánh mắt anh mỗi khi nhìn cô vô cùng dịu dàng.
“ Sở, em mau dậy đi, 9 giờ rồi “
“ Ưm...5 phút, 5 phút nữa thôi chủ nhân “
Anh cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào siêng ăn siêng ngủ như người phụ nữ của mình, hơn nữa dáng vẻ khi ăn cũng vô cùng khó coi, chẳng phải phụ nữ luôn học cách dịu dàng với mọi thứ sao, bọn họ vô cùng coi trọng hình tượng của mình nhất là khi đối mặt với đàn ông, Mộ Dung Sở lại hoàn toàn ngược lại.
“ ưm...em dậy rồi chủ nhân, đúng 5 phút không lệch một giây “
Mộ Dung Sở trở mình, thoải mái vươn vai rồi chỉ tay lên cái đồng hồ, người phụ nữ canh giờ vô cùng chuẩn xác đúng là không lệch một giây, Thư Tất Phương hôn nhẹ lên trán cô rồi xuống giường rời đi.
“ Em mau thay quần áo đi, xuống ăn sáng “
...
Vừa bước xuống đã thấy năm người đàn ông với năm biểu cảm khác nhau nhìn mình, Mộ Dung Sở liền có chút thẹn, đi thẳng đến ngồi xuống cạnh anh, những món ăn truyền thống Thái Lan vô cùng bắt mắt, Mộ Dung Sở nhếch miệng tạo thành nụ cười rồi vội ăn lấy, vừa bỏ miệng đã bị Tư Phong gây khó dễ.
“ Chủ nhân còn chưa cầm đũa, mà cô đã bỏ miệng rồi, còn ra thể thống gì “
Mộ Dung Sở chỉ lườm hắn một cái, nhìn về phía Thư Tất Phương ánh mắt hiện lên một tia hối lỗi nhưng vẫn cúi đầu tiếp tục ăn.
“ Cũng chỉ có tiểu bắn tỉa mới được phép làm vậy thôi “, Jack ngồi đối diện với cô, hắn cười như không cười mang vẻ ám chỉ.
“ Phương, cậu đừng chiều người đẹp này quá nếu không có một ngày cô ấy sẽ phá nát cậu đấy “
Mộ Dung Sở như bị bóp nghẹn cổ họng, cô ho khẽ một tiếng, ánh mắt như vạn tiễn xuyên thẳng qua tim Toàn Quy, cô cũng chỉ mới ăn một miếng mà đã nói lên nói xuống, Mộ Dung Sở có cảm giác như mình đang sống chung với những bà mẹ chồng khó tính, cô nhểnh môi ‘ xì ‘ một tiếng rồi buông đũa, nhìn về phía anh.
“ Chủ nhân à, anh mau ăn đi nếu không bọn họ sẽ không tha cho em đâu “
Thư Tất Phương gắp bỏ vào chén cô một con tôm đã được tự tay anh bóc vỏ sẵn, ánh mắt chỉ có sự dịu dàng: “ Em ăn đi, ai dám nói gì em, anh sẽ cho người đó chết đói “.
Bọn người này chọc ai không chọc cứ nhằm vào thần chết mà chọc, biết rõ anh đối với cô thế nào mà trước mặt anh còn ghen ăn tức ở với cô, đúng là chán sống rồi.
Bốn người đàn ông ban nãy còn mạnh miệng chỉ vừa nghe đến chữ ‘ chết ‘ phát ra từ miệng anh liền trở nên hèn nhát, cả việc nhìn thẳng Mộ Dung Sở cũng không ai dám nhìn nữa.
Mộ Dung Sở cảm thấy bữa ăn hôm nay vô cùng ngon miệng, ngon hơn cả ngày thường tuy là đối với cô bữa cơm nào cũng là ngon nhất.
...
“ Chủ nhân, thiệp mời dự tiếc tối này, con trai của tên Salim mời “
Thư Tất Phương nhận lấy tấm thiệp mời, khóe ánh nghi ngờ tập trung vào tấm thiệp tên tay, lạnh lùng nói, sau đó lại nhếch miệng.
“ Hắn biết chúng ta đến đây rồi à “
“ Từ lúc đáp máy bay đã có cảm giác lạ, e là lúc đó chúng ta đã bị theo dõi rồi “.
Toàn Quy giật tấm thiệp từ tay anh, vội vàng mở ra xem xem nhìn nhìn, hành động này của hắn lại một lần nữa khiến Thư Tất Phương trợn mắt, ánh lên tia lửa điện với công suất cao nhìn hắn.
“ Salim còn có con trai sao “, Mộ Dung Sở cúi đầu ngắm nghía bàn tay Thư Tất Phương vẫn không quên tập trung vào chuyện lớn, cô tự hỏi rồi tự gật gật đầu mình như không cần sự trả lời.
“ Vậy em có muốn đi không “
“ Đi chứ, sao lại không đi “
Thư Tất Phương đưa tay vuốt những lọn tóc đang bay phấp phới trước mặt cô, Mộ Dung Sở không sợ trời không sợ đất khi nghe anh hỏi vậy liền tự tin ngẩng cao đầu trả lời, ngay cả Salim cũng không sợ sao lại sợ con trai hắn làm gì, người ta đã có lòng mời thì chúng ta cũng có lòng đi.
Lời này nghĩ ra trong đầu Mộ Dung Sở đã mở miệng nhưng lại thấy quá dài dòng nên sinh ra nhát mà nuốt lại vào trong.
“ Tất chủ, tôi còn nghĩ anh sẽ không để một tên nhỏ bé như tôi trong mắt nên sẽ không đến đây, thật may quá “
Một tên đàn ông điển trai, hắn là con trai của Salim chỉ nghe thấy đàn em hắn gọi hắn bằng một cái tên Thái là Ruang Rit, nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn Thư Tất Phương, ăn mặc vô cùng đơn giải, một chiếc áo lụa màu xanh và quần jean đen, nhìn vẻ mặt hắn ai cũng có thể nhận ra là đang giả vờ thân thiện với Thư Tất Phương.
Thư Tất Phương lạnh lùng liếc hắn.
Anh lập tức đi vào trong, chẳng thèm để ý đến bàn tay của hắn đang giơ ra muốn bắt tay hắn.
Ruang Rit cười ngượng ngập rồi đi theo dẫn đường cho Thư Tất Phương.
Bọn người đứng sau chứng kiến cảnh này ai nấy bất giác lắc đầu.
Hắn vốn dĩ biết rõ thân phận và tính cách của Thư Tất Phương, còn thích tỏ ra sĩ diện trước mặt mọi người.
Hắn không nghĩ, Thư Tất Phương làm sao có thể bắt tay với con trai của kẻ thù, để bây giờ mất hết thể diện.
Bọn người Thư Tất Phương theo Ruang Rit đi vào bên trong, cả sảnh tiệc ngồi chật kín người.
Lúc này, mọi người đều đứng dậy nhìn Thư Tất Phương.
Anh không hề bận tâm đến đám người đó, bất kể họ là người của Ruang Rit hay các thế lực khác đến chúc mừng.
Anh đi thẳng vào phía trong.
Bên trong sảnh tiệc trang trí vô cùng lộng lẫy.
Những người khách quý sẽ được vào một căn phòng V- vip.
Vào căn phòng, thiết kế còn gây choáng ngợp hơn, sự cao quý phải nói là còn hơn cả hoàng gia Thái Lan, kẻ hầu người hạ đứng thành hai hàng, lướt qua cũng hơn ba chục người, cái bàn tiệc dài tầm 5 mét, bên trên toàn sơn hào hải vị, Mộ Dung Sở bất giác nuốt nước bọt, bây giờ cô chỉ muốn ăn ngay lập tức.
" Tất chủ, mời ngồi, đây toàn là những món ăn thượng hạng chế biến từ những nguyên liệu đắt tiền nhất", Ruang Rit hoa chân múa tay tươi cười ngồi đối diện Thư Tất Phương.
mấy cô gái đang đứng ở góc phòng liền bước tới.
Có người đẹp kiểu trong sáng, có người đẹp kiểu quyến rũ gợi cảm, họ đều là những giai nhân tuyệt trần.
Một người phụ nữ yểu điệu, những bước chân nhẹ như nước đi đến đứng bên cạnh Thư Tất Phương, từ từ rót rượu vào ly anh, còn cẩn thận lau đôi đũa thật sạch đặt lên cái bát trước mặt anh, Ruang Rit đột nhiên liếc người phụ nữ như ra hiệu gì đó, người phụ nữ nhanh nhẹn lấy một đôi đũa khác, chọn món ăn ngon nhất trên bàn tiệc gắp một miếng, miếng ăn còn chưa vào bát Thư Tất Phương liền hấc mạnh tay cô ta, người phụ nữ không trụ vững liền ngã nhào ra đất, Mộ Dung Sở ngồi bên cạnh nắm lấy cánh tay áo bị dính vệt thức ăn của anh cô vừa lau giúp anh vừa lạnh nhạt nhìn Ruang Rit.
“ Chủ nhân của tôi, để tôi tự hầu hạ là được “
Toàn Quy cười khẩy nhìn hắn: “ Cậu Ruang Rit cậu nên lo cho mình trước thì hơn “.
Ruang Rit câm nín, hắn xua tay bảo người phụ nữ rời đi, những người phụ nữ khác cũng sợ hãi lùi ra xa.
Hắn thừa biết anh tuy không kỵ nhưng cũng rất ghét phụ nữ, trừ khi là tự anh chủ động dùng đến nếu không, không có người phụ nữ nào có quyền tùy tiện tiếp cận anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...