Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!


Một ngày mới bắt đầu, một ngày mới đem cất đi những nụ cười hạnh phúc của buổi tối hôm qua vào trong miền ký ức đẹp. Trong cái sân của ngôi nhà mà những đứa trẻ mồ côi được đem về nuôi dưỡng, ba đứa bé tầm 9 -15 tuổi đang cùng nhau quét dọn lại cái sân, những đứa khác thì giúp các má trông những em nhỏ tuổi hơn… Bé Nhi thì đang giúp một em nhỏ chừng 5 tuổi tắm rửa vì tội tè dầm đêm hôm qua, thằng con trai tên Duy thì đang cùng mấy đứa nhóc khác dọn dẹp lại bụi cây đã chết khô, bẽ nhánh đem đi phơi để làm củi nhóm lửa…. Tuy mỗi sinh linh vào trong ngôi nhà ấm áp này đều giống nhau ở chỗ không có người nuôi dưỡng, tuy mỗi người có một số phận khác nhau nhưng những điều đó không làm mất đi vẻ ngây thơ trong sáng của họ mà mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười toả ra từ trong ngôi nhà này làm cho người khác cảm thấy một sự bình yên đem lại.
-Trúc Nhi!
-Dạ, má năm gọi con – Bé Nhi chạy lại phía má năm, trên tay má năm đang cầm chiếc giỏ đi chợ
-Đi chợ với má năm không?
-Dạ
-Má năm cho con đi với – Bé Thảo Nhi
-Con nữa….con nữa…. – Một số đứa chạy tới
-Hôm nay Trúc Nhi với Thảo Nhi đi cùng má, hôm sau sẽ đến các con chịu không?
-Dạ!!!
Má năm cùng Trúc Nhi và Thảo Nhi đi ra chợ mua thức ăn về nấu bữa sáng cho cả nhà trẻ mồ côi “Vòng tay ấm”. Ngôi nhà không lớn lắm nhưng nuôi khoảng gần 20 bé từ 4 tuổi đến 15 tuổi, đây là ngôi nhà do hai chị em má năm và má hai tạo nên, một phần vì hai má không có chồng con, một phần vì thương cho những số phận đáng thương vô tội. Ngôi nhà đã nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi khoảng gần 5 năm, bé Nhi được nhận nuôi từ năm 4 tuổi tính ra khoảng 2 năm bé đã được sống ở đây, còn thằng nhóc Duy được nhận vào đây khoảng gần một năm…
Sau khi má năm đi không lâu thì một chiếc xe sang trọng dừng trước ngôi nhà “Vòng tay ấm”, một người đàn ông trung niên trong bộ trang phục lịch sự bước ra, đi ra phía sau mở cửa xe ột người đàn ông với gương mặt lạnh giá khoảng chừng 40 tuổi và một người phụ nữ xinh đẹp sang trọng, họ đi vào trong trong được sự đón tiếp ân cần của má hai
-Sau khi kiểm qua những giấy tờ ông đưa cũng như kết quả kiểm tra AND của cháu Duy thì chúng tôi cũng không có quyền gì giữ cháu ở lại nữa. Nhưng chúng tôi cũng mong sau khi cháu được nhận về gia đình hãy quan tâm yêu thương cháu nhiều hơn. Ban đầu khi tiếp xúc với cháu chúng tôi biết trong thời gian trước kia khi sống cùng những người xa lạ cháu đã trãi qua một cuộc sống như địa ngục rất đáng thương, chúng tôi huy vọng gia đình sẽ quan tâm đến cháu nhiều hơn.
-Vâng, bà yên tâm. Chúng tôi đã tìm kiếm cậu chủ rất lâu nay hay tin cậu chủ ở nơi này ông bà chủ rất vui mừng, ngay lập tức chúng tôi đã cho người xác nhận lại thông tin và đến nay…thật sự chúng tôi đã có thể gặp lại cậu chủ… - Người quản gia xúc động.
-Dạ phải đó chị, Duy nó chính là đứa con mà chúng tôi đã tìm kiếm suốt 10 năm qua, nghe những gì xảy ra với nó làm mẹ như tôi cũng phải đau lòng lắm chứ ạ - Người đàn bà xúc động
-Kìa chị đừng quá xúc động, mọi người ở đây đợi tôi, tôi đi gọi Duy đến đây

-Vâng cám ơn chị
Trên gương mặt người quản gia và người phụ nữ sang trọng ấy biểu hiện sự vui sướng đến không thể kiềm chế được nước mắt của mình, riêng người đàn ông còn lại vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng như có ai biết được trong lòng người đàn ông ấy mong gặp lại đứa con trai biết nhường nào.
Một lúc sau cánh cửa phòng khách mở ra, má hai cùng Duy bước vào, trước mặt Duy bây giờ là những gương mặt vừa lạ vừa xa, cậu bé cố nhớ nhưng vẫn chưa thể nào nhớ ra được những người đang đứng trước mặt cậu là ai. Người phụ nữ xúc động chạy đến ôm lấy Duy.
-Thiên Du…mẹ nhớ con lắm, con đã lớn thế này kia à?
-Dạ?...bà là?...
-Mẹ của con đây? Con không nhận ra mẹ sao?
-Mẹ?
-Phải đó Duy, đây là ba và mẹ của con, họ đã tìm kiếm con suốt 6 năm qua đó, con mau nhận họ đi con – Má hai
-Thiên Du, mẹ đây con…
“Bồng bồng con nín con ơi
Dưới sông cá lội,trên trời chim bay.
Ước gì mẹ có mười tay
Tay kia bắt cá, còn tay này bắn chim.
Một tay chuốt chỉ luồn kim
Một tay đi làm ruộng, một tay tìm hái rau.
Một tay ôm ấp con đau
Một tay đi vay gạo, một tay cầu cúng ma.
Một tay khung cửi, guồng xa
Một tay lo bếp nước, lo cửa nhà nắng mưa.
Một tay đi củi, muối dưa
Còn tay để van lạy, để bẩm thưa, đỡ đòn.
Tay nào để giữ lấy con
Tay nào lau nước mắt, mẹ vẫn còn thiếu tay.
Bồng bồng con ngủ con say
Dưới sông cá vẫn lội, chim vẫn bay trên trời.”
Người mẹ mấp môi đọc bài thơ kèm theo hai hàng nước mắt, Duy mấp môi đọc theo, Duy ôm lấy ba mẹ mình, gọi lớn

-Mẹ ơi! Ba ơi!
-Con nhận ra ba mẹ thế là tốt rồi, tốt rồi – Người đàn ông ôm lấy Duy xúc động
Má hai và người quản gia đứng nhìn xúc động, vui mừng cho Duy cuối cùng đã tìm được gia đình mình.
-Chúng ta về thôi ông bà chủ - Người quản gia lên tiếng
-Uhm chúng ta về thôi, Thiên Du đi con
-Nhưng mà…. – Duy ngó ra ngoài sân
-Mình về thôi con, chúng ta sẽ sang Mỹ
-Dạ sao ạ? Vậy con không được trở về đây nữa ạ?
-Chúng ta sẽ trở lại trong thời gian tới – Ba Duy
-Nhưng…con muốn chờ bé Nhi về được không ạ?
-Nhưng chuyến bay sắp trễ rồi thưa cậu chủ
-Chúng ta sẽ trở lại thăm mọi người sau nha con! – Mẹ Duy nhẹ nhàng
-Phải đó Duy, mọi người sẽ đợi con trở về mà – Má hai
-Dạ, vậy con nhờ má hai nói với bé Nhi con nhất định sẽ giữ lời hứa, sau này nhất định con sẽ quay trở lại đây
-Uhm má hai sẽ nhắn lại, thôi mọi người nhanh chóng đi kẻo trễ chuyến bay thì không hay
-Vâng, cám ơn chị nhiều lắm. Sau này chúng tôi sẽ quay trở lại, sẵn đây có một chút lòng thành mong chị nhận cho…chị đừng nghĩ gì hết đây chính là tấm lòng chúng tôi gửi đến chị cũng như các cháu đã luôn quan tâm đến cháu Thiên Du nhà tôi, mong sau chị có thể chăm sóc các cháu tốt hơn nữa – Mẹ Duy
-Thế này thì sao được ạ - Má hai ái ngại
-Dạ má hai cứ nhận để chăm sóc các em đi ạ - Duy
-Vậy thì…cám ơn anh chị nhiều lắm

-Thôi chúng ta tạm chia tay ở đây, sau này nhất định chúng tôi sẽ quay trở lại thăm chị cùng các cháu
-Dạ, vâng chào anh chị
-Con chào má hai con đi
-Uhm chào con
Tiễn gia đình Duy ra cửa, khi chiếc xe lăn bánh đi thì cùng lúc đó má Năm cùng Trúc Nhi và Thảo Nhi vừa về đến. Má Hai nhìn Trúc Nhi chậm rãi bước đến
-Chị Hai, ai vừa đến nhà mình thế? – Má Năm
-Ba mẹ của Duy
-Đã có kết quả rồi sao chị?
-Uhm, họ vừa đón Duy đi rồi
-Anh Di đi đâu vậy má Hai? – Bé Nhi rưng rưng nước mắt – Chừng nào anh Di về?
-Bé Nhi ngoan đừng khóc, anh Duy đi rồi nhưng anh Duy có nhắn lại với bé Nhi anh Duy nhất định sẽ giữ lời hứa, sau này nhất định anh Duy sẽ quay trở lại đây
-Hức…hức…
-Bé Nhi ngoan nào, đừng khóc nữa con sau này anh Duy sẽ quay trở lại mà – Má Năm ôm bé Nhi vỗ về, bé Thảo Nhi thấy thế cũng ôm bé Nhi mếu máu
-Dạ…hức…hức…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui