Quá nửa đêm, tiếng thở đều đều trong phòng của Mộ Hạ Âu cô vẫn nghe thấy, hắn vẫn có thể ngủ ngon như vậy, chỉ có cô là nhắm mắt mãi không vào giấc.
Rét quá…hắn không hạ nhiệt độ điều hòa trong phòng sao? Cô không mặc quần áo lại còn nằm dưới sàn lạnh.
Mới sờ vào da thịt đã giật mình rồi, cảm giác như cô được gửi đến bắc cực vậy.
Chịu không nổi nữa Tiêu Linh mới từ từ ngồi dậy, cô nhìn khắp xung quanh căn phòng của Mộ Hạ Âu.
Không biết ở đây…có quần áo của cô không nhỉ? Biết đâu chủ tịch Vân Ngư đã chuẩn bị cho cô rồi thì sao, cũng không biết nữa!
Cầm chặt vạt khăn trên tay, Tiêu Linh chầm chậm đứng dậy nhón bước chân đi về phía tủ quần áo, đi qua Mộ Hạ Âu tim cô bị dọa đến đứng hình.
Có lẽ chỉ cần cách xa Mộ Hạ Âu năm mét cô mới có thể an tâm phần nào, lại gần hắn cô thấy vô cùng nguy hiểm.
Trong tủ đúng là có quần áo phụ nữ! Cô đoán không sai, chắc chắn chủ tịch đã là người mua nó cho cô.
Tiếng cánh tủ cô mở tự nhiên kẽo kẹt khiến cô run run mình, đầu từ từ quay lại nhìn về phía sau mình.
May quá! Hắn vẫn ngủ không biết gì.
Cô lấy tạm một chiếc váy trong tủ, ở đây không có bộ nào phù hợp với cô hết nhưng chúng có một điểm chung là…cái nào cũng đắt tiền.
Thu mình về chỗ cũ Tiêu Linh nằm dưới đất, cô co người lại ôm lấy mình dáng vẻ vừa cô đơn vừa cô độc.
Với thời tiết lạnh buốt người mà điều hòa của Mộ Hạ Âu đem lại cô không thể nhắm mắt nổi quá một phút đã phải run cầm cập vì lạnh.
Đồng hồ đã chỉ hơn bốn giờ sáng, cô vẫn không tài nào ngủ nổi.
Mộ Hạ Âu vẫn nằm trong chăn ngủ sâu giấc, hắn vốn không để tâm đến cô, nói đúng hơn sống hay chết với hắn cũng không quan trọng.
Chỗ Tiêu Linh nằm là gần cửa sổ sát đất, bên ngoài cảnh vật tịch mịch nhưng lại đẹp vô cùng, không khí qua lớp kính bên ngoài đang quyến rũ cô.
Mộ Hạ Âu sâu giấc như vậy rồi, chi bằng cô ra ngoài đi dạo một chút.
Đóng lại cánh cửa sổ sát đất, Tiêu Linh đứng bên ngoài ngẩng đầu lên trời, trăng sáng quá, đã lâu rồi không nhìn thấy trăng sáng như vậy.
Cô ngồi xuống dựa vào cửa kính, mơ hồ ngắm nhìn cảnh vật và tiếng dế kêu, đến khi chợp mắt ngủ bên ngoài lúc nào cũng không hay.
- ------------
Sáu giờ sáng, ánh nắng bình minh len lỏi qua cửa sổ trong phòng, khéo léo rơi vào mắt Mộ Hạ Âu những trùm nắng li ti.
Hắn hơi nhíu mi tâm đồng thời mở mắt.
Nhanh như vậy mà đã sáng rồi?
Bước chân xuống dưới trước mắt hắn đã là chiếc gối trống không, người đâu không thấy, trong phòng chỉ còn lại hắn.
Đột nhiên trong đầu hắn lại xuất hiện những hình ảnh Tiêu Linh bỏ trốn hắn, cùng cao chạy xa bay với Hạo Nam, mắt hắn hiện lên vài tia mạch máu đỏ au.
Khốn nạn, dám nhân cơ hội hắn nghỉ ngơi rồi muốn làm gì thì làm.
Nhanh chân xỏ dép, hắn định chạy ra khỏi phòng, vậy mà đối diện trước mặt hắn qua lớp kính sát đất lại xuất hiện bóng lưng một người phụ nữ thanh mảnh, không rõ dung dạo, cả người tựa vào cửa kính trông như…đang ngủ?
Bóng lưng này mới nhìn đã thấy quen thuộc, Mộ Hạ Âu thầm nuốt một ngụm nước bọt rồi tiến đến kéo cửa ra.
Trong mắt hắn là Tiêu Linh, cô ta đang ngủ say không biết trời đất là gì.
Cô ta mặc váy? Váy ở đâu ra? Trước khi đi ngủ hôm qua cô ta chỉ quấn một chiếc khăn, huống hồ trong phòng không ngủ lại ra ngoài này.
Là có ý tránh hắn sao, đúng là ngứa mắt quá rồi.
Lướt qua thân thể Tiêu Linh hắn để ý đến từng chi tiết thiết kế của bộ váy và cơ thể cô ta khi mặc nó vào.
Không quá tệ.
Có vẻ như từ lúc Mộ Hạ Âu này đi lưu diễn với Hi Vân, ở nhà cô ta đã được chăm sóc rất tốt.
Không còn gầy gò thiếu sức sống, nước da cũng mịn màng đi bao nhiêu, ngực và mông…khá đầy đặn.
Có điều chiếc váy này không phải quá hở rồi? Váy che toàn bộ bắp tay và dài quá gối, là váy voan liền thân nhưng ngực lại bị tên thiết kế khoét sâu một rãnh dài chục phân như vậy, còn có thể thấy đường khe trên ngực Tiêu Linh.
Đã hở rồi thì không cho hở hẳn, lại còn đan dây hai bên đường khoét đó trông rất chướng mắt.
Đoán chắc tên thiết kế ra chiếc váy này là muốn phụ nữ mua mặc để dụ dỗ đàn ông! Có điều không thể phủ nhận…cô ta rất hợp với chiếc váy, dù không trang điểm son phấn gì nhưng mái tóc ngắn nâu đó khi kết hợp với chiếc váy màu xanh dương này lại rất cá tính, xem ra bị câm nhưng mắt vẫn còn một chút khiếu thẩm mỹ để chọn ra chiếc váy này.
Cứ thế để Tiêu Linh ngủ bên ngoài, Mộ Hạ Âu nhìn cô bằng ánh mắt hắt hủi.
Hắn tiếp tục tắm qua một lần rồi mặc quần áo vào người.
Khi ra ngoài hắn vẫn nhìn thấy Tiêu Linh ngủ không có dấu hiệu dậy, cô ta chết rồi à? Nắng chiếu vào người rồi mà vẫn có thể nhắm mắt.
Hắn hơi giật mình chạy ra ngoài đưa ngón tay lên mũi Tiêu Linh kiểm chứng, ngộ nhỡ cô ta chết thật thì sao!
“Chưa chết?” Mộ Hạ Âu lạnh mặt, chưa chết mà ngủ giờ này không biết đường dậy, có vẻ như từ khi rời xa hắn, không còn phải chịu những trận đòn roi nên cô ta đã quá thoải mái rồi? Nếu như đây không phải Mộ gia, hắn tuyệt đối sẽ vứt cô ta xuống dưới hầm một tháng cho sống không bằng chết! “Hình như là tôi chiều cô quá…nên cô hư đúng không?”
Âm thanh có phần sắc nhẹm như lưỡi dao lam, bên trong chứa vài tia cảnh cáo.
Sâu trong tiềm thức của Tiêu Linh khi nghe được bất giác rùng mình, cô bất chợt mở to tròng mắt nhìn vào hư không, chẳng hay lại nhìn vào đúng đôi mắt tử thần đen tối đó.
Mộ Hạ Âu?
Cô giật thót mình đưa tay lên ôm ngực mình, tay nắm chặt vạt váy.
Trời đã sáng rồi sao, Mộ Hạ Âu đã ở đây từ bao giờ chứ.
Duỗi chân đứng dậy, hắn ném ánh mắt khinh thường xuống cô.
“Vào chuẩn bị, xuống ăn cơm.
Bà nội tôi mà nhận ra điều gì, tôi không tha.”
Đợi hắn đi Tiêu Linh liền đứng dậy vén lọn tóc vào tai mình, mắt chớp chớp nhìn bóng lưng cao ráo đó ngồi chực sẵn trên ghế trong phòng như chờ đợi, bất giác cô mỉm cười rồi chậm rãi lướt qua hắn vào trong phòng tắm đánh răng, rửa mặt.
Xong xuôi đâu vào đấy cô nhìn bản thân mình trong gương, cầm lược chải tóc thật mượt mà rồi mới đi ra đứng trước mặt hắn.
Hắn đang cầm trong tay chiếc điện thoại lướt lướt gì đó, thấy đôi chân nhỏ bé của Tiêu Linh đi đến liền hạ điện thoại xuống.
“Đi.”
Vừa ngẩng mặt lên Mộ Hạ Âu đã bắt gặp bộ dạng vui vẻ của Tiêu Linh, miệng vẫn cười mỉm, đầu tóc tươm tất.
Bỗng thời gian như ngưng đọng lại, hắn nhìn Tiêu Linh không chớp mắt, con ngươi hắn đang hiển thị lên rõ ràng bóng hình của Tiêu Linh, người phụ nữ câm mà hắn ghét cay đắng đó…có điều, cô ta nhìn khác quá, cứ như một tiểu thư nhà quý tộc vậy, có chút không quen.
Lập tức muốn cô ta lột bỏ những thứ này ra nhưng lại không thể, bà nội còn nhìn thấy cô ta ăn mặc rách rưới lập tức nghi ngờ cho xem.
Cho đến khi rời khỏi Mộ gia, hắn sẽ nhẫn nhịn!
Bữa sáng đã được chuẩn bị xong đâu vào đấy, vừa xuống đến nơi Mộ Hạ Âu liền nắm tay Tiêu Linh với mục đích để chủ tịch Vân Ngư nhìn thấy.
“Nội.” Hắn kéo Tiêu Linh đến trước mặt bà.
Đang đọc báo, chủ tịch Vân Ngư cũng hạ xuống, bà nhìn hai người đối diện, nói là nhìn hai người nhưng rõ ràng bà để tâm đến Tiêu Linh hơn.
“Cháu dâu của bà hôm nay đúng là cực phẩm!” Bà cong khóe miệng vẫy vẫy tay để Tiêu Linh đến bên mình mà không biết ai kia đã tức giận đến nỗi nghiến răng trong miệng.
Cô cắn môi đi tới, để chủ tịch xem xét toàn thân mình, hai má hơi ửng hồng vì ngại.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được mặc những bộ đồ đắt tiền này, huống hồ nó có hơi…hở hang.
“Được rồi, ngồi xuống đi chúng ta cùng dùng bữa.
Hạo Nam, cháu cũng vào đây!”
Hạo Nam? Tiêu Linh hơi giật mình, Mộ Hạ Âu cũng bị cái tên Hạo Nam làm cho sững sờ.
Cậu ta sao lại ở đây vào sáng sớm? Nhìn cậu ta từ bên ngoài bếp bước vào, mặt cậu ta thản nhiên nhưng không quên cười chào Tiêu Linh.
Trong vô thức Tiêu Linh nuốt một ngụm nước bọt, cô nhìn Mộ Hạ Âu mà không rõ lý do.
Hắn không nói gì nữa, ánh mắt nhìn Hạo Nam cũng rất kỳ lạ.
“Nội, tại sao cậu ta ở đây?” Mộ Hạ Âu nhíu mày lên giọng.
Trong khi chủ tịch và Mộ Hạ Âu đang đối thoại, Tiêu Linh nhìn Hạo nam, đúng lúc anh ta cũng nhìn cô và hơi cười, nụ cười chợt tắt ngay sau khi hắn nhìn ra được những dấu hôn khắp cổ và vầng ngực của Tiêu Linh.
Những vết hôn đó…Anh không tin nổi vào mắt mình, Tiêu Linh và Mộ Hạ Âu…?
“Từ giờ ngoài điều trị tâm lý cho con, Hạo Nam sẽ điều trị tâm lý cho cả Tiêu Linh.” Chủ tịch nhíu mày trước thái độ không hài lòng của Mộ Hạ Âu.
“Làm sao có thể? Tiêu Linh không thể nào để cậu ta chữa trị, Hạo Nam trị cho con đủ mệt rồi, bà đừng ép cậu ta.”
“Ồ, thật ra thì tôi không phiền lắm.” Hạo Nam cười cười, gương mặt có chút lạnh lùng nhìn Mộ Hạ Âu.
Chủ tịch nhìn hai người họ trước mặt mình tỏ vẻ không đồng lòng liền tức giận.
Vốn là chữa trị tâm lý, có gì đâu mà làm to chuyện? “Hạ Âu, nên nhớ con là người khiến con bé bị stress.”
“Stress?” Mộ Hạ Âu quay ngoắt lại, ai ở đây là người bị stress chứ, cô ta mà cũng stress à!
Tiêu Linh không biết nói gì nên lặng im đứng nhìn ba người họ lời qua lời lại, muốn can ngăn nhưng không ai chịu để ý đến cô.
“Con có đồng ý để Hạo Nam chữa trị không? Nếu không bằng lòng ta sẽ mời người khác.” Chủ tịch đột nhiên chuyển hướng sang Tiêu Linh khiến hai người đàn ông kia cũng ngưng bặt lời, cả hai cũng nhìn cô.
Cô nhìn Hạo Nam, anh ta có vẻ đang trông chờ, dẫu sao cũng đã quen phương pháp chữa trị của anh ta, hơn nữa nhất quyết đòi trị bệnh cho cô như vậy…đã quen với Hạo Nam rồi, sợ thay bác sĩ cô không quen.
Do đó không suy nghĩ nhiều, cô cứ thế gật đầu đồng ý dưới sự chứng kiến của cả ba người.
Hạo Nam thấy cô gật đầu lập tức nhếch mép.
Mộ Hạ Âu thì tối sầm mặt lại, hắn đột nhiên nhìn cô bằng đôi mắt đỏ au khiến Tiêu Linh giật mình lùi chân lại vài bước.
“Xin lỗi, con có chuyện muốn nói với Tiêu Linh.” Dứt lời hắn xông tới bóp chặt cổ tay cô kéo ra khỏi phòng ăn xồng xộc gấp gáp.
Đằng sau vang lại tiếng gọi rõ ràng nhưng Mộ Hạ Âu không dừng lại, một mực kéo cô vào phòng và chốt cửa.
Hắn ép sát cô vào tường và túm tóc cô.
“Thì ra hôm nay biết rõ cậu ta đến nên cô mới ăn mặc thứ rẻ tiền này? Tiêu linh, cô lẳng lơ quá rồi đấy!”
Vội vàng lắc đầu phủ nhận,Tiêu Linh thậm chí còn không hiểu Mộ Hạ Âu đang muốn nói gì mà vu khống như vậy.
Quyết không tha cho Tiêu Linh, Mộ Hạ Âu rút từ trong túi quần ra con dao bạc quen thuộc, xoay ngược tấm lưng của cô lại với hắn.
Con dao cận kệ từ sống lưng của Tiêu Linh cứ thế di chuyển xuống dần dần.
“Đã nói chó thì chỉ có một chủ.
Cô là chó của tôi thì đừng hòng đi tìm chủ mới!” Hắn hạ giọng xuống không độ, không cho Tiêu Linh có một cơ hội chạy thoát nào.
“Áaaa!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...