Rưng rưng mắt nhìn người đàn ông đang cố gắng hôn lấy cổ mình, Tiêu Linh cắn môi chịu đựng từng cơn đau.
Đêm nay có trăng…là đêm đầu tiên có trăng sau những ngày u ám.
Bên ngoài thanh tịnh, gió lặng, không người, không tiếng động.
Mọi cảnh vật như biến hóa thành một bức tranh đẹp đẽ, khắc qua lớp kính cửa sổ phòng đó một đôi nam nữ bề ngoài thanh tao.
Bên ngoài nhìn vào sao hạnh phúc đến vậy, sao lại quấn quýt đến thế…
Người đàn ông đó giống như rất yêu ai kia, yêu đến phát điên, yêu đến nỗi không thể kiểm soát bản năng đàn ông của mình.
Mấy ai biết được sau lớp kính mỏng manh đó là hai thế giới khác nhau, bên ngoài tuyệt vời đến thế, bên trong đều là tiếng khóc u buồn của người phụ nữ ấy.
Giữ chặt hai cánh tay của Tiêu Linh, Mộ Hạ Âu hạ người hôn lên nhụy hồng, mơn trớn nó như một viên kẹo ngọt, hai má hắn giống như đang hồng lên vậy, hắn thật sự đang hưởng thụ người phụ nữ trước mặt mà không nghĩ gì.
Từ khi ở biệt thự riêng của hắn, hắn đã nghi ngờ Tiêu Linh và Hạo Nam.
Cậu ta như muốn tìm cách tiếp xúc với Tiêu Linh, còn cô ta cũng không ngừng muốn đáp trả lại.
Biết tin Tiêu Linh bị ốm hay hành hạ Hạo Nam đều là người cuống quýt đến chữa bệnh mà không màng suy nghĩ đến những bệnh nhân khác ở bệnh viện, như vậy…nói xem, có phải họ đã trở thành đôi gian phu dâm phụ trước mắt Mộ Hạ Âu này không?
Ngay cả khi trở về Mộ gia, hắn, cô ta, bà nội còn chưa từng ngồi chung với nhau ăn một bữa cơm.
Vậy mà Hạo Nam cậu ta dám ngồi trước mặt người phụ nữ câm này cười tươi như vậy, là muốn dụ dỗ cô ta sao? Khốn nạn, ai cho phép chứ, Tiêu Linh là vợ hắn, cả đời này không thay đổi, đã là chó thì phải là chó trung thành, kiếp này va phải hắn là tận kiếp của cô ta…muốn chạy thoát e là không kịp!
Hắn không ngại để Tiêu Linh làm người đàn bà thế thân cho Hi Vân, miễn sao có thể làm hắn hài lòng, bằng không mạng quèn của cô ta sẽ do một tay Mộ Hạ Âu này cuỗm đi.
Hi Vân mới chính là người hắn yêu, Hi Vân mới xứng đáng làm dâu của Mộ gia.
Nếu đã không thể đặt chân vào Mộ gia thì hắn sẽ giữ bên cạnh làʍ ŧìиɦ nhân cả đời! Tiêu Linh, tôi thà để thứ câm tàn tạ như cô bên cạnh để chơi đùa, còn hơn là để cô vụt vào tay người khác!
“A…hu hu…” Mộ Hạ Âu cắn da thịt cô, giằng xé nó như đồ ăn vậy, hắn đúng là điên rồi.
Tiêu Linh nhăn mặt muốn phản kháng, càng muốn đẩy Mộ Hạ Âu ra càng bị hắn khống chế hơn.
“Tiêu Linh, không phải đây là điều cô muốn à?” Hắn dùng tay còn lại vân vê hạt trân châu nhỏ, miệng ngậm lấy trân châu còn lại nhưng không ngừng lẩm bẩm.
“Quên đi việc cô làm con cháu chính thất của Mộ gia, Tiêu Linh, được làm vợ tôi là cô đòi hỏi quá cao rồi.” Hắn nhắm mắt dùng hai hàm răng của mình cọ cọ vào viên trân châu hồng hào khiến Tiêu Linh giật nảy như bị kiến cắn.
Cảm giác này…người cô như sắp nổ tung vậy.
“Ưm…aa!” Cứ tiếp tục, cô sẽ không chịu nổi…
Dây thắt lưng từ quần hắn cuối cùng cũng được tháo ra, Mộ Hạ Âu vừa kéo khóa quần xuống bên trong đã bật ra cự long căng phồng, từng đoạn gân nổi lên càng khiến nó to hơn.
Vốn dĩ hạ thân hắn đã khó chịu đến nỗi ngay lập tức tìm nơi để ‘an ủi’.
Tiêu Linh run sợ nhìn xuống dưới, nước mắt chảy dài ra.
Thứ đó sao có thể đưa vào bên trong cô chứ, nó quá to, không thể…không thể được đâu.
“Ưm ưm…” Cô lắc đầu lia lịa, miệng khóc đến bật hơi.
Mộ Hạ Âu nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy lửa dục, ánh mắt âm u vô cùng, mắt hắn hơi híp lại như hưởng thụ bộ dạng sợ hãi này của cô.
Rõ ràng mắt hắn đen tối đến thế, đôi mắt như vô hồn mất kiểm soát, nhưng khi nhìn vào cô, Tiêu Linh lại cảm thấy vì cô mà mắt hắn thêm phần ma mị…Mộ Hạ Âu như biến thành người khác!
Những lần trước đó Mộ Hạ Âu đều không như này, đúng là hắn vẫn mạnh bạo làm cô đau, nhưng so với những lần hắn hành hạ cô như cưỡиɠ ɦϊếp thì lần này lại khác hoàn toàn, đến nỗi cô có cảm giác muốn hòa trộn thân thể này với hắn…
“Ha…ha…” Tiêu Linh thở gấp gáp không dám nhìn sâu mắt Mộ Hạ Âu thêm, cô sợ nhìn thêm một giây nữa mình liền bị sự ma mị đó quyến rũ.
Hắn thấy cô quay đi liền có chút không nỡ, đột nhiên hắn nhếch mép.
“Tôi có thể cho cô làm vợ cả.
Chiều tôi đi, Tiêu Linh.” Thì thầm những lời nóng bỏng vào tai Tiêu Linh, hắn liếm lấy vành tai cô một cái khiến đối phương run run lên rụt đầu lại, đúng như ý muốn của hắn, rất hưng phấn.
Vợ…vợ cả?
Có cả chuyện vợ cả ở thời đại 4.0 này nữa sao? Ý của Mộ Hạ Âu là muốn thu nhận thêm vợ và tình nhân?
Tiêu Linh lắc lắc đầu, cô tuyệt đối không để bản thân rơi vào hoàn cảnh chung chồng.
“Sao chứ! Cô thậm chí đã cướp được vị trí của Hi Vân, cô nên cảm ơn bảo bối của tôi kìa.” Hắn liếm mép đưa tay lên nâng cằm Tiêu Linh, bắp ép cô phải nhìn hắn.
Ha…ha ha.
Đúng rồi.
Vị trí hiện tại của cô vốn là của Hi Vân, là cô vô duyên chen vào chia rẽ bọn họ.
Cô không nên đòi hỏi người đàn ông này, hắn thậm chí vẫn gọi Hi Vân là bảo bối…lý nào lại rời bỏ được cô ta chứ, hóa ra vừa rồi trước mặt chủ tịch hắn đã nói dối, hắn làm cô ảo tưởng quá rồi.
Ánh mắt như biết cất bản nhạc buồn, tuy không đẹp nhưng lại khiến người khác đắm mình vào bi thương.
Mộ Hạ Âu đối mắt với cô, hắn nhìn vào mắt cô không chớp mắt.
Càng nhìn đôi mắt đó hắn lại thấy nước mắt từ đó chảy ra nhiều hơn.
Chết tiệt, sợ hắn đến vậy sao? Hắn sẽ cho cô ta biết thế nào mới là điều một con chó trung thành phải làm khi được ra lệnh.
“A…” Tiêu Linh rùng mình nhìn xuống dưới chân, Mộ Hạ Âu hắn ngồi xuống làm gì vậy.
Hắn sao lại ngồi xuống chứ, mặt hắn…đối diện với nơi đó của cô.
Chân cô theo phản xạ khép lại, Mộ Hạ Âu lẽ nào lại muốn cô dùng tay mình…Không! Thật nhục nhã.
Mộ Hạ Âu đối diện với cặp chân run rẩy, yết hầu nâng lên hạ xuống một cái, hắn nhìn lên phía trên, Tiêu Linh đang nhìn hắn, nhưng là ánh mắt sợ hãi cùng xấu hổ, thẹn thùng.
Bộ mặt này của một người phụ nữ đã lâu hắn không thấy, những người phụ nữ rẻ tiền khác đều luôn trưng ra bộ mặt thỏa mãn và ham muốn trước mặt hắn khi lên giường, muốn hắn đem mình hạ xuống thỏa mãn nơi bẩn thỉu đó, kinh tởm! Những người phụ nữ đó đều bị hắn hành hạ đến sắp chết rồi bán vào động gái rẻ tiền.
Ngay cả Hi Vân cũng không thể tạo ra bộ mặt này, có lẽ là vì ngay từ khi bắt đầu với hắn cô ta đã…qua tay nhiều người.
Trước mặt hắn chính là một trinh nữ độc quyền mà hắn đã chiếm đoạt được, một người phụ nữ không bị vấy bẩn bởi bất cứ ai ngoài hắn.
Có thể nói…cô ta sạch sẽ hơn những người khác.
“A, ưm ưm!” Tiêu Linh trợn mặt muốn tránh đi khỏi bàn tay của Mộ Hạ Âu, hắn muốn cởϊ qυầи trong của cô, lẽ nào là muốn cô làm trò đó một lần nữa? Không ngừng la hét ú ớ không lên lời, cô không muốn…
Đôi mày hơi nhíu lại, người phụ nữ câm này dám không nghe lời hắn?
Hắn đột ngột kéo chiếc quần duy nhất còn sót lại trên người Tiêu Linh xuống, gương mặt tràn đầy ám khí như cảnh báo Tiêu Linh đừng lộn xộn vậy.
“A…a…” Hắn đang nhìn nơi đó…hắn nhìn…
Đẹp…đẹp tuyệt! Hắn mở to đôi mắt nhìn huyệt nguyệt hồng rói đang run rẩy một cách lợi hại, như đang mời gọi hắn đến vậy.
Chết tiệt, cô ta từ khi nào lại hấp dẫn được hắn thế này, mẹ kiếp! Hắn vốn là không muốn làm những trò này, nhưng chân tay rõ ràng như hàng nghìn con kiến bâu đốt.
Mộ Hạ Âu thở dồn dập, hai bàn tay nóng như lửa của hắn đưa lên kẹp ngoài huyệt nguyệt mà căng sang hai bên để nhìn rõ được hơn u cốc mê người, bên trong vừa nhỏ lại hồng hào, thi thoảng lại run run lên.
“Xem ra miệng vô dụng, nhưng nơi này thì không.” Mộ Hạ Âu mặc cho Tiêu Linh giãy nảy hai chân muốn thoát ra, nhưng với sức yếu ớt của cô ta chẳng là gì so với tay hắn cả.
Hắn hơi mở miệng lưỡi đưa ra, mặt ngày áp sát nơi đó hơn.
“Aaaa!” Tiêu Linh giật bắn mình, bất giác đưa tay xuống nắm chặt tóc của Mộ Hạ Âu muốn đẩy hắn ra.
Nóng quá, lưỡi của hắn nóng quá!
Hắn làm gì vậy, sao hắn lại làm vậy, nơi đó vốn không sạch sẽ, vậy tại sao Mộ Hạ Âu lại còn làm vậy, hắn luôn nói cô kinh tởm cơ mà!
Cảm giác gì đây…cảm giác cô như sắp bị lưỡi của hắn làm cho cháy sạch sẽ cái thân này.
“A…ưm…hưm…ha…” Tiêu Linh thở dốc, cả người nóng rực uốn éo giữa không trung, cô có cảm giác mỗi khi Mộ Hạ Âu di chuyển lưỡi là cô nơi đó của cô lại giật lên mạnh mẽ.
Hắn giãn đôi mày, mắt hơi nhìn lên.
Rõ ràng cô ta đang hưởng thụ vậy mà còn tỏ vẻ thanh cao gì chứ, tiếng rên cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, cô ta có lẽ thích hợp với cả việc quan hệ với hắn thay vì bị hắn đem ra hành hạ.
Có thể đem hắn được tới cực điểm của hưng phấn, không nên để cô ta chịu quá nhiều trận đòn roi, da thịt bị trầy xước một chút cũng là không thuận mắt.
Tiêu Linh, cô phải là của tôi! Mang theo hai nghĩa vụ cần thực hiện.
Một là con chó ngoan ngoãn, hai là bạn giường mỗi khi tôi ham muốn!
“A, aaaa!” Tiêu Linh không chịu được nữa liền dùng hai tay mình túm tóc Mộ Hạ Âu, hắn sao lại làm cô…hưng phấn quá, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đang vân vê tiểu hạch nhỏ khiến cô không ngừng co giật, vì sao lại vậy thì cô không biết!
Lần đầu biết đến cảm giác này, cô…thấy thích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...