Tiêu Linh chậm rãi cúi đầu xuống, lồng ngực hơi rung lên nhưng rất nhanh ổn định lại.
Hạo Nam cười đẹp thật, dù là nụ cười đó khiến cô cảm thấy không vui.
Có khi nào là vì Hạo Nam đang muốn trị tâm lý cho cô nên mới thoải mái và phóng khoáng đến vậy? Cũng đúng, Hạo Nam là bác sĩ đa tài, anh có những cách trị bệnh riêng của mình rất độc đáo.
Hai tháng trở lại đây Hạo Nam vì thấy cô không vui mà luôn tìm cách để cô cười nhiều hơn…Chắc chắn là Hạo Nam đã phải thương hại cô lắm nên mới làm vậy.
Bao lần chứng kiến Mộ Hạ Âu đánh đập cô dã man, một người bình thường như Hạo Nam làm gì có chuyện để lơ không quan tâm chứ.
Huống hồ anh ta là một bác sĩ…
Tiêu Linh viết ngắn gọn hai chữ lên mặt giấy nhớ.
[Cảm ơn.]
Hai người cứ ngồi đối diện nhau hàn huyên mấy chuyện vặt vãnh, nói là vậy nhưng thật ra từ đầu đến cuối chỉ có Hạo Nam là mở lời, Tiêu Linh thi thoảng mới viết ra giấy câu trả lời.
Hạo Nam kể ***** *** ****** khá vui, anh cũng giúp cô kiểm tra lại chân và tay.
Không quên cả vết chó cắn trên vai.
“Sưng lên rồi.” Nhìn vào vết răng của chó, Hạo Nam nhăn mặt muốn động tới nhưng lại thôi.
Tiêu Linh nhìn vào vết thương mà mặt buồn buồn, cô cũng không hiểu vì sao Linh Linh lại cắn mình nữa, có lẽ nào nó không nhận ra cô?
“Vết cắn này có phải là do Mộ Hạ Âu thả chó ra cắn cô không?”
Đối diện với câu hỏi của Hạo Nam, Tiêu Linh cắn môi gật nhẹ đầu.
Không phải là vì muốn nói xấu Mộ Hạ Âu hay bênh vực hắn, nhưng khi nói chuyện với Hạo Nam cô có cảm giác mọi chuyện mình nói ra sẽ được anh giữ kín giúp, như vậy cũng gọi là cô có người tâm sự rồi.
Anh siết chặt bàn tay, đôi mày hơi nhíu lại thể hiện rõ sự ghét bỏ.
Cho dù là ghét Tiêu Linh cũng không thể đối xử với cô ấy như vậy chứ, Mộ Hạ Âu tim cậu ta bị chó gặm rồi sao? Đối với vợ mình thì gắt gỏng, chê bai.
Đối với tình nhân thì ngọt như kẹo đường vậy, không biết trong đầu cậu ta nghĩ cái gì nữa.
“Là chó giống gì? Nếu là chó điên Mộ Hạ Âu đem về, chúng ta lập tức đến bệnh viện kiểm tra.” Anh trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng trước, phá tan không khí buồn chẳng ra buồn mà vui cũng chẳng ra vui.
Ra là Hạo Nam tưởng chó Mộ Hạ Âu đem về cắn cô, có lẽ khi biết Linh Linh cắn cô anh ấy hẳn sẽ ngạc nhiên lắm.
Nếu bị chó ngoài cắn, có lẽ giờ cô đâu nằm ở đây than thở, Linh Linh sạch sẽ như vậy tuyệt đối không có bệnh dại.
[Là mẹ của hai bé cún cắn tôi, Mộ Hạ Âu không có đem chó ngoài về hại tôi đâu.]
Cô đưa tờ giấy cho Hạo Nam, đọc xong Hạo Nam có chút thơ thẩn.
Là đứa về phe Mộ Hạ Âu sao? Nếu là một người khác bây giờ phải lấy cớ để đổ mọi tội lỗi lên người cậu ta mới đúng, vậy mà Tiêu Linh nói vậy…khác nào coi Mộ Hạ Âu là người tốt? Nhìn Tiêu Linh như vậy, không phải thật sự đã đem lòng thích Mộ Hạ Âu rồi đấy chứ.
Nhận xét tâm tư của cô qua đôi mắt, Hạo Nam đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm.
Cô ấy thật khó hiểu, là vì Mộ Hạ Âu là chồng cô ấy, hay còn lý do nào khác?
Từ khi đọc xong thông điệp của cô, Hạo Nam không hỏi thêm gì nữa mà chỉ chăm chú vào đôi mắt của cô, nhìn chính diện với cô mà không bối rối, mắt anh ngày càng sẫm màu lại, không còn ấm áp như bình thường khiến Tiêu Linh có chút lo lắng.
[Mặt tôi có gì ư?]
“Không có.” Anh lắc lắc đầu.
Cứu vãn được một chút không khí dễ chịu, Tiêu Linh đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng lớn.
Thì ra đây là phòng của chủ tịch, mọi thứ được trưng bày vừa đơn giản vừa trang nhã.
Phòng của bà ấy có nét truyền thống, hệt như tính cách của bà ấy.
Mải mê nhìn căn phòng với đôi mắt ngưỡng mộ, đột nhiên bụng cô lại réo lên liên tục khiến cô xấu hổ đỏ lựng mặt.
Thật không biết để mặt đi đâu, đây là lần thứ hai cô mất mặt khi gần Hạo Nam, tại sao bụng của cô cứ chống đối cô mỗi khi ở bên cạnh Hạo Nam chứ…
Anh cười tà, nhân lúc Tiêu Linh không chú ý mà đưa tay lên vén lọn tóc ngắn vào tai cô.
“Đói rồi? Tôi đi nấu chút gì đó cho cô.”
“A…” Cô lắc đầu lia lịa kéo Hạo Nam lại, thật sự không muốn làm phiền anh thêm.
Lần trước khi có đói cháo cũng là do anh nấu, hơn hai tháng thức ăn hàng ngày cũng là do Hạo Nam làm.
Đến bây giờ cô đã không cần Hạo Nam chăm sóc như vậy rồi, có thể tự làm mọi thứ.
Toan đứng dậy thì bị Tiêu Linh kéo lại, Hạo Nam chớp mắt nhìn cánh tay đang níu áo mình của Tiêu Linh, khóe miệng hơi giương lên.
Cô hoảng loạn rụt tay lại xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
Sao lại túm áo anh ta chứ, liệu Hạo Nam có nghĩ xấu cho cô không? Cô đơn giản chỉ là không muốn làm phiền đến Hạo Nam.
“Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.
Tôi không phiền đâu, được ăn ké cùng nhị thiếu phu nhân là vui rồi.” Mặc kệ thái độ của Tiêu Linh có ra sao Hạo Nam cũng một hơi đứng dậy, giọng nói có chút khiêm tốn hơn bình thường.
Bữa tối sau khi Hạo Nam đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối thì vừa hay chủ tịch Vân Ngư trở về.
Bà cũng vui vẻ đồng ý ăn cơm cùng Tiêu Linh và Hạo Nam.
“Có vừa khẩu vị bà không? Cháu chỉ biết nấu những món đơn giản này, mong bà không chê cười.”
Ngồi đối diện chủ tịch Vân Ngư và Tiêu Linh, Hạo Nam cười rất thoải mái, tiện tay gắp một miếng thịt mềm cho chủ tịch
Bà cười nheo mắt, tay đưa lên xua xua.
“Thằng bé này còn dám giấu tài.
Ta không biết là cháu cũng nấu ăn ngon như vậy.”
Tiêu Linh cầm đôi đũa bằng tay trái có chút không quen nên run run rẩy, tuy vậy vẫn không quên nhìn bàn thức ăn một lượt.
Gì mà đơn giản chứ, anh ta đã nấu hết chỗ thức ăn này sao? Nhìn giống hệt một bàn tiệc ở khách sạn năm sao.
Tất cả các món trên bàn đều được chế biến từ nguyên liệu hảo hạng, hương vị cũng rất vừa vặn và thơm nữa.
Muốn ăn thật nhiều nhưng tay run đến nỗi không dám đưa đũa đến gắp thức ăn, Tiêu Linh hơn mím môi nhìn bát cơm không trước mặt mình.
“Sao vậy? Không muốn ăn hay không hợp khẩu vị?” Chủ tịch Vân Ngư hạ đũa đặt tay lên vai Tiêu Linh lo lắng hỏi han, nãy giờ nhìn Tiêu Linh cứ cầm đôi đũa mà không gắp thứ gì để ăn, lẽ nào là vì không hợp con bé?
Cô hơi giật mình rồi lắc đầu, hạ đũa rồi đưa tay lên ra ngôn ngữ ký hiệu với chủ tịch Vân Ngư.
[Đồ ăn ngon lắm, con rất thích.]
Tuy không hiểu Tiêu Linh nói với chủ tịch cái gì, nhưng Hạo Nam cũng có thể hiểu tâm trạng của Tiêu Linh bây giờ, anh hơi híp mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Linh từ phía xa.
Nhìn đôi môi đó cười gượng, nhìn gương mặt cố tỏ ra rất bình ổn của cô.
Tại sao khi gặp một vấn đề không tự mình giải quyết Tiêu Linh lại không nhờ đến sự giúp đỡ của ai chứ, phải chăng do cô đã chịu đựng cô đơn quá lâu, nên chỉ cần khó khăn muốn nhờ ai đã sợ gây phiền phức cho họ?
Hạo Nam đứng dậy đi vòng ra phía sau chủ tịch và Tiêu Linh, anh mở tủ lấy ra một chiếc thìa đồng thân dài đưa cho Tiêu Linh.
“Tay cô bị đau mà đúng chứ? Ăn bằng tay trái lại cầm đũa rất khó, mấy ngày này cô ăn tạm cơm bằng thìa nhé.”
Nhìn chiếc thìa trong tay Hạo Nam lóe sáng dưới ánh điện, Tiêu Linh có chút cảm động, không để Hạo Nam giơ tay quá lâu liền nhận lấy, hai tay cầm thìa mà gò má có chút hồng đỏ.
Sao anh ta biết được chuyện này chứ, ngay cả chủ tịch chu đáo như vậy còn không nhận ra là cô không thể cầm đũa gắp thức ăn.
Chủ tịch Vân Ngư nhìn kỹ thái độ của Hạo Nam, sau đó nhìn biểu hiện của Tiêu Linh, khuôn mặt có chút nghiêm túc lại như nhận ra điều gì.
Cũng không quá ba giây bà cười cười nói với Tiêu Linh.
“Ta bất cẩn quá, không nhớ con bị bỏng tay.
Tuổi già đôi lúc cũng hay quên lắm…”
[Bà đừng nói vậy, bà còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa!]
Tiêu Linh hối hả giải thích, chỉ sợ chủ tịch lại nghĩ linh tinh xong buồn, bà trẻ trung và xinh đẹp như vậy, lại còn rất thông minh, sao có thể bị tuổi già làm ảnh hưởng chứ.
Càng tiếp xúc với Tiêu Linh, chủ tịch càng yêu thương cô hơn, yêu thương cô bởi tính thật thà nhưng ngốc nghếch này.
Đáng tiếc cháu trai bà không nhận ra đây là một viên kim cương chôn chặt sâu trong viên đá sần sùi, không trân trọng con bé.
Sẽ có một ngày Mộ Hạ Âu sẽ phải hối hận.
“Được rồi.” Bà cười dịu dàng rồi tiếp tục với bữa ăn của mình, sắp hết giờ bữa tối rồi nên để Tiêu Linh ăn cơm, quá giờ này ăn sẽ rất hại cho cơ thể.
“Ăn nhiều một chút, thể trạng cơ thể cô rất yếu.” Hạo Nam trở về chỗ ngồi của mình, gắp để vào bắt cơm cô một miếng cá hồi có bốc khói, thịt cá thơm, nước sốt nhìn thôi đã biết ngon chừng nào.
Tiêu Linh không để tâm, cứ thế cầm thìa xúc một miếng cơm, lẫn miếng cá hồi mà Hạo Nam gặp cho mình định đưa lên miệng.
“Nhị thiếu gia, chủ tịch có lệnh không cho cậu vào đây.”
“Cút hết ra trước khi tôi gϊếŧ mấy người!”
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia!”
Bên ngoài tiếng ầm ĩ ngày một lớn, vài giây sau Mộ Hạ Âu phi vào trong, trên trán lấm tấm mồ hôi, đi theo phía sau là hai nữ hầu trung trung tuổi.
Hắn chợt dừng chân khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ba người cùng nhau ăn một bữa cơm như gia đình thực thụ.
Bà nội hắn vui vẻ ăn cơm cùng Hạo Nam, còn Tiêu Linh lại được ăn mặc thoải mái, tôn lên nét quý tộc mà khi ở bên hắn không hề có.
Mộ Hạ Âu như tức điên lên, hai bàn tay siết chặt lấy nhau nhìn Tiêu Linh như một con thú mà hắn sắp vồ lấy.
Tiêu Linh nhìn thấy hắn lập tức rơi thìa cơm xuống bàn, cô thậm chí không dám chớp mắt.
Hắn đang đi về phía cô…hắn sẽ làm gì cô với bộ dạng phẫn nộ đó chứ…
“Tiêu Linh, anh biết lỗi rồi, hãy tha thứ cho anh, chúng ta cùng làm lại từ đầu có được không? Xin em đừng bỏ anh!” Mộ Hạ Âu lập tức thay đổi nét mặt như con dao hai lưỡi, hắn quỳ rạp dưới chân Tiêu Linh van xin, còn nắm lấy tay cô mà hôn rối rít.
Chuyện gì đang xảy ra vậy…Mộ Hạ Âu hắn đang quỳ dưới chân cô sao? Hắn đang van xin cô…
“Mộ Hạ Âu! Ai cho con vào đây? Mau đi khỏi Mộ gia!” Chủ tịch tức giận đến kích động, bà đứng bật dậy đi tới trước mặt hắn đuổi đi.
Hạo Nam nhìn cảnh tượng trước mắt, răng hơi nghiến lấy nhau.
Anh biết thừa đây là vở kịch sớm muộn gì cũng diễn ra của Mộ Hạ Âu, cậu ta có lẽ quá điên rồi, bệnh hoang tưởng đó không lúc nào là không tái phát.
“Không, nội đừng ngăn con với Tiêu Linh.” Mộ Hạ Âu ngẩng mặt lên, mắt như sắp khóc, vừa đỏ lại vừa tối tăm khiến người khác không lường được điều gì.
Hắn quay phắt sáng nhìn vào mắt Tiêu Linh, ánh mắt như thể hiện sự uy hiếp, hắn đang tỏ thông điệp qua đôi mắt: ‘Không giúp tôi, gϊếŧ!’
“A…” Tiêu Linh rùng mình rụt tay lại, cô sợ hãi muốn chạy đi nhưng vẫn bị Mộ Hạ Âu níu chân.
Mộ Hạ Âu siết chặt cổ chân cô như sắp bóp vụn nó.
“Đừng.
Em phải về bên anh, không ai được phép chia cắt chúng ta.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...