Bữa trưa dùng cơm ở nhà ăn trong thủy cung, nhà ăn to như vậy, chỉ có hai người cô và hắn.
Cô không biết Quân Cẩn Ngôn đã tốn bao nhiêu tiền để bao cả thủy cung này, nhưng nghĩ lại cũng chỉ có hắn mới có thể vung một số tiền lớn chỉ vì một buổi hẹn hò vô cùng bình thường này.
Tuy rằng tạp chí truyền thông đưa tin rất ít về Quân Cẩn Ngôn nhưng ít nhiều Hạ Kỳ vẫn biết một chút.
Biết hắn tiếp quản chuỗi khách sạn của Quân gia, thậm chí được xưng là kỳ tài trong giới tài chính.
Đương nhiên, cái này không chỉ đề cập đến năng lực điều hành khách sạn của hắn mà còn liên quan đến ánh mắt vô cùng chính xác về cổ phiếu thị trường tương lai, tiền đối với hắn mà nói, giống như một con số trò chơi trong tài chính.
“Suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Quân Cẩn Ngôn cắt ngang suy tư của Hạ Kỳ.
“Anh thích công việc của mình không?” Cô hỏi, nhưng thật ra có chút tò mò.
“Không có cảm giác gì.” Hắn trả lời.
Cô hiển nhiên có chút không hiểu, vì thế hắn giải thích thêm: “Em có thích 1+1 không?”
“Có ý gì?” Cô càng lơ mơ hơn.
“Đối với tôi mà nói, công việc giống như một bài toán số học 1+1 mà thôi, chỉ cần tính toán, sẽ không tồn tại chuyện thích hay là ghét.”
Lúc này, Hạ Kỳ mới hiểu được, giống như hắn của trước kia, đối xử hầu hết với mọi người và sự vật đều không có bất cứ cảm giác gì, giống như những thứ đó đối với hắn căn bản không tồn tại.
“Vậy anh thích cái gì, ghét cái gì?” Hạ Kỳ không nhịn được hỏi.
Quân Cẩn Ngôn yên lặng nhìn Hạ Kỳ, khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn mà không rõ lý do.
“Điều tôi thích là em nhìn tôi, nhớ đến tôi, ôm tôi, mà điều tôi ghét chính là em không muốn tôi.” Hắn nói với cô bằng giọng điệu vô cùng rõ ràng.
Điều hắn thích và ghét đều liên quan đến cô, giống như khi còn nhỏ, hắn sẽ chỉ phản ứng đối với cô.
Chỉ cần ở trước mặt cô, hắn mới có thể khóc, có thể cười, giống như một đứa trẻ bình thường.
Sau khi ra khỏi thủy cung, Quân Cẩn Ngôn lái xe đưa Hạ Kỳ về trường.
Khi xe dừng lại gần trường, hắn đột nhiên nói: “Ở lại với tôi một lát.”
Cô nhìn hắn, không nói gì, tuy đã tháo dây an toàn nhưng cũng không xuống xe.
Hắn tự nhiên mà co người lại, dựa đầu lên vai cô, rất yên tĩnh nhưng cũng rất ỷ lại.
Hạ Kỳ ngây người, khẽ quay đầu nhìn Quân Cẩn Ngôn, lại thấy hắn nhắm mắt, giống như một con búp bê yên tĩnh, dựa vào vai cô nghỉ ngơi.
Giữa hai hàng lông mày của hắn có chút mệt mỏi, nghĩ cho cùng, nguyên một đêm qua hắn không ngủ, hôm nay lái xe đi lại từ sáng đến giờ, còn ở trong thủy cung lâu như vậy, đương nhiên là sẽ mệt mỏi.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hạ Kỳ hoảng sợ, thấy số gọi đến là đơn vị cô đã phỏng vấn trước đây.
Vì thế, nhanh tay ấn nút nghe, cố gắng đè thấp thanh âm: “Xin chào, tôi là Hạ Kỳ.”
Đối phương thông báo với cô, ngay mai tới công ty tiến hành thi vòng hai.
Hạ Kỳ đáp lời, nhớ kỹ thời gian, lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Quân Cẩn Ngôn vẫn dựa vào vai cô ngủ, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Muốn đánh thức hắn không? Hắn mới dựa vào vai cô ngủ không lâu, bây giờ rất dễ dàng đánh thức.
Nhưng…không biết tại sao, Hạ Kỳ có chút không đành lòng đánh thức hắn.
Giống như hy vọng hắn có thể yên tĩnh ngủ một giấc, cho vơi đi sự mệt mỏi trong người…
Nghĩ nghĩ, cô nhắn tin cho Lưu Mai Mai ở quán bar, nhờ cô ấy xin nghỉ phép hộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...