Yêu Cung

Trong khoảnh khắc tường vân của Quý Thành Không bị nắm nát, hắn cũng đã biết chênh lệch giữa mình và Bạch Hủ Minh.

Đây là chênh lệch tuyệt đối, hắn và Bạch Hủ Minh căn bản là người của hai thế giới khác nhau, một thiên một địa, hoàn toàn không thể so sánh.

Sát ý trên người Bạch Hủ Minh bắt đầu khởi động, lúc này Bạch Hủ Minh đã động sát tâm, Chiến Đế đại sát tứ phương đã trở về.

- Đi thôi.

Bạch Hủ Minh lên tiếng, đại thủ màu đen bỗng nhiên xé nát hư không, mang theo Quý Thành Không biến mất trong hư không. . .

Đại Đế gần như không thể sát, ngay cả là Bạch Hủ Minh xuất thủ, muốn một kích gạt bỏ thân thể của Đại Đế cũng là không có khả năng, Bạch Hủ Minh không lựa chọn diệt sát Quý Thành Không, mà lấy loại phương thức trục xuất ném hắn vào trong hư không, để hắn theo hư không loạn lưu mấy trăm năm, cuối cùng hư không loạn lưu sẽ gạt bỏ hắn trong hư vô.

Trong nháy mắt một Đại Đế bị trục xuất như vậy, toàn bộ đường ven biển như im lặng. Nếu như vừa rồi còn có người muốn thử Bạch Hủ Minh, vậy thì hiện tại ở đây tuyệt đối không có người nào có suy nghĩ như vậy.

Chiêu thức của Bạch Hủ Minh thực sự đáng sợ, một đỉnh phong Đại Đế không đến mười phút đã bị Bạch Hủ Minh trục xuất vào trong hư vô.

Đáng sợ nhất chính là, Bạch Hủ Minh từ đầu tới cuối thậm chí không hiển hiện Đại Đế chân thân, tất cả mọi người rõ ràng, như vậy Bạch Hủ Minh căn bản không dùng toàn lực, quỷ biết Bạch Hủ Minh xuất toàn lực sẽ có sức mạnh như thế nào.

Trừ phi là tất cả Đại Đế ở đây đồng thời tấn công Bạch Hủ Minh, bằng không không có ai là đối thủ của Bạch Hủ Minh.

- Chúng ta đi thôi. . .

Bạch Hủ Minh nhìn lướt qua các Đại Đế, mấy năm nay Vạn Tiên Sơn có chút khiêm tốn, khiến rất nhiều tông phái bắt đầu mưu toan khiêu chiến Vạn Tiên Sơn thiên hạ đệ nhất tông.

Càng có vô số thánh địa có lòng gây rối với Vạn Tiên Sơn, có suy nghĩ nhìn trộm Trung Châu.

Dù sao Vạn Tiên Sơn độc chiến một nơi sơn thủy hữu tình như Trung Châu, ai không muốn cắn một miếng.

Nhưng hôm nay một tay Bạch Hủ Minh đã làm xong tất cả, tất cả những người muốn cắn một miếng đó đều phải suy nghĩ một vấn đề, đó chính là hàm răng của mình có đủ cứng hay không, nếu như hàm răng không đủ cứng, như vậy còn chưa cắn được người, răng đã tan vỡ.

Xuyên Vân Thuyền theo gió vượt sóng, chạy trêm Mê Hồn Hải, mây mù vẫn bao phủ toàn bộ Mê Hồn Hải như trước. Nhưng mây mù trên biển và Thần Cốt chiến thuyền hoàn toàn không có quan hệ.


Đây là mây mù xuất hiện từ viễn cổ, dưới mây mù cất giấu bí mật viễn cổ, vô số người muốn giải khai bí mật của mây mù, nhưng hạ tràng duy nhất của bọn hắn chính là bỏ mạng ở Mê Hồn Hải.

Lúc này Âu Dương đứng ở đầu Xuyên Vân Thuyền, trong tay hắn đang cầm thanh đăng đã mất đi ánh sáng, Âu Dương nhớ kỹ cái tên - Đa Âm.

Âu Dương rất cảm tạ vị cường giả viễn cổ Đa Âm này đã cho mình mượn ba loại ý chí, mặc dù mình dùng ba loại ý chí bang trợ vị tiền bối Đa Âm hoàn thành nguyện vọng của hắn, thế nhưng vị tiền bối Đa Âm vẫn để lại cho hắn một viên Đại Đế yêu đan, cho dù Đại Đế yêu đan này chỉ mang tính một lần, nhưng Âu Dương biết, có được viên yêu đan này sẽ có được thiên hạ.

Âu Dương còn nhớ rõ những lời cuối cùng của Đa Âm. Đưa hắn về nhà. . .

Phiêu bạt trên biển có vẻ vô cùng bình tĩnh, một đường không có sóng gió càng không xuất hiện chuyện gì quỷ dị. Âu Dương đợi trên boong tàu gần hai tháng, nhưng bất luận Âu Dương dùng chân thực chi nhãn nhìn thế nào cũng không thể nhìn thấy bất cứ chuyện gì thần bí.

Cuối cùng Âu Dương đưa ra một định nghĩa cho Xuyên Vân Thuyền, mấu chốt đường đi của Xuyên Vân Thuyền là Thần Cốt chiến thuyền, lúc này Thần Cốt chiến thuyền biến mất, nếu muốn tiếp tục tìm kiếm viễn cổ chi mê, sợ rằng phải đợi khi Xuyên Vân Thuyền xuất phát lần thứ hai mới có thể tìm được.

Nhưng Âu Dương không ngốc, ngay cả Hoàng Thiên Đại Đế cũng một đi không trở lại, mình chỉ dựa vào một viên Đại Đế yêu đan nghèo nàn đã muốn rong ruổi Mê Hồn Hải, chuyện này căn bản không hiện thực.

Thế nhưng Âu Dương sớm đã tràn ngập hiếu kỳ với Mê Hồn Hải, một ngày nào đó Âu Dương tin tưởng mình nhất định sẽ trở lên Xuyên Vân Thuyền, tiến nhập vào chỗ sâu trong Mê Hồn Hải, tìm viễn cổ chi mê, tìm kiếm bí mật Phi Tiên biến mất.

Xuyên Vân Thuyền xuyên qua mây mù, mặt trời lặn chiếu chút ánh tà còn sót lại lên mặt biển, mặt biển như bị nhuộm thành màu vàng, từ xa, một tiểu đảo được ánh chiều tà nhuộm vàng đã xuất hiện ở trước mắt.

Nhìn Bách Tôn Đảo xuất hiện trong tầm mắt, trên mặt Âu Dương lộ ra một nụ cười tự tin.

- Thế nào, có lòng tin hay không?

Mễ Bản đi tới phía sau Âu Dương, hắn đương nhiên muốn hỏi Âu Dương có lòng tin với Tu Phục phong hội lần này hay không.

- Lòng tin lúc nào cũng có, nhưng trọng yếu nhất vẫn là thực lực.

Âu Dương mỉm cười, nhìn Bách Tôn Đảo màu vàng. Tất cả những chuyện phát sinh trong hai tháng qua lại hiện lên trong đầu hắn.

Trước kia không có Đế đan, cho dù hắn là Tu Phục Tông Sư, nhưng đụng tới Trương Uân vẫn xuất khẩu khiêu khích hắn, khi đối mặt với U Nguyệt Ảnh cũng luôn luôn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, giống như mọi thứ của mình bị người ta nhìn thấu.

Thế nhưng từ khi có Đế đan trong người, loại cảm giác này hoàn toàn biến mất. Không ai muốn chọc vào một người có thể trong nháy mắt bộc phát ra lực chiến đấu của Đại Đế đỉnh phong.

Ngay cả U Nguyệt Ảnh cũng lựa chọn duy trì một khoảng cách nhất định với Âu Dương, không còn chạy tới nói những lời vô ích với Âu Dương.

- Ha ha, ta vẫn rất tin tưởng thực lực của ngươi, ta hi vọng lần này pho tượng của ngươi có thể ở lại Bách Tôn Đảo, lưu lại nơi này một truyền thuyết thuộc về ngươi.

Trên mặt Mễ Bản lộ vẻ chờ mong, phải biết rằng từ khi Vạn Tiên Sơn xuất hiện tới nay, từ khi Tu Phục phong hội xuất hiện tới nay, Vạn Tiên Sơn chưa từng có người nào có thể lập tượng trên Bách Tôn Đảo, đây vẫn là tiếc nuối của Vạn Tiên Sơn, nhưng hiện giờ Âu Dương chính là người kết thúc tiếc nuối này.

- Ta sẽ nỗ lực.

Âu Dương không nói gì thêm, đối với Tu Phục phong hội này, Âu Dương lý giải cũng không phải nhiều, dù sao cũng là phong hội tập hợp Đại Sư, Tông Sư, không ai có cuồng vọng trước khi bắt đầu đã kêu gào mình là thiên hạ đệ nhất.

Âu Dương nghĩ, nếu như mình bước vào Tu Phục Thần Sư, có thể mình sẽ dám nói những lời này.

Nghĩ đến Thần Sư, trong lòng Âu Dương cũng bắt đầu rục rịch, phải biết rằng, thể chất của hắn không giống bình thường, chuyện không thể hấp thu linh nguyên hiện tại còn không phải rất rõ ràng, nhưng mình cũng không thể một đường sát nhân sát lên Đại Đế. . .

Sát Thánh Thể còn được, dù sao Thánh Thể Chân Linh Giới đông đảo, mình sát Thánh Thể sẽ không tạo ra quá nhiều chú ý, nhưng tới Pháp Thân thì sao? Lẽ nào mình tiếp tục liệp sát Pháp Thân? Âu Dương suy nghĩ một chút, nếu như mình dám làm như thế, hạ tràng duy nhất chính là đối địch với tất cả, nửa bước khó đi.

Huống chi trên Pháp Thân còn có Đại Đế, cho dù mình may mắn sát nhập Đại Đế, kế tiếp sẽ tiếp tục liệp sát Đại Đế sao? Chân Linh Giới tổng cộng có bao nhiêu Đại Đế? Nếu như mình liệp sát Đại Đế, như vậy thực sự là muốn chết .

- Ài. . .

Âu Dương khẽ thở dài một tiếng, con đường của mình thực sự là càng chạy càng nhấp nhô. Giai đoạn trước dựa vào sát nhân, không ngừng đề cao chính mình, xác thực chạy tới phía trước mọi người, nhưng dù sao đây cũng không phải kế lâu dài.

Muốn kết thúc thể chất chết tiệt của mình, chỉ có một biện pháp, đó là thành tựu Tu Phục Thần Sư, vì chính mình nghịch thiên sửa mệnh, chữa trị mệnh cách để mình có thể chân chính có được thể chất của một người bình thường.

- Âu Dương, ngươi trời sinh chân thực chi nhãn, vô số người thành tựu Tu Phục Tông Sư đỉnh phong, nhưng cuối cùng vẫn nuốt hận, ngươi biết vì sao không?

Mễ Bản vỗ vai Âu Dương hỏi.


- Bởi vì không nhìn thấy bản chất.

Âu Dương đương nhiên biết điều này, Trịnh Khôn từng nói với hắn, muốn đặt chân lên con đường Thần Sư, bước đầu tiên là phải nhìn thấu tất cả bản chất, sau đó đắc ngộ thiên địa biến hóa, lấy được thiên cơ mới có thể thành tựu Vô thượng Thần Sư.

- Đúng, ngươi trời sinh đã đi trước mọi người, ta nghĩ nếu ngươi chịu buông tha tu luyện mà chuyên nhất đi lên con đường Thần Sư, như vậy trong vòng trăm năm ngươi nhất định có thể bước vào Tu Phục Thần Sư.

Mễ Bản nhìn chằm chằm Âu Dương, không hề nghi ngờ đây là dụng tâm của Mễ Bản, Mễ Bản không thể thành tựu Tu Phục Thần Sư, nhưng hắn muốn nhìn thấy một Tu Phục Thần Sư sinh ra, nhìn một vị thần mới sinh ra ở Vạn Tiên Sơn.

- Thần Sư, Thần Sư. . .

Âu Dương cũng không nói tiếp, dù sao bản thân hắn từng bước đi tới hôm nay, chính là dùng vô số sinh mệnh đổi lấy, nếu như kêu Âu Dương buông tha tu luyện, chuyển tu Thần Sư, Âu Dương không làm được. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

- Con đường Thần Sư ta sẽ đi, nhưng con đường Đại Đế ta cũng sẽ đi.

Âu Dương lẩm bẩm. . .

Mễ Bản đứng sau Âu Dương, nhẹ nhàng lắc đầu, Mễ Bản biết, bất luận là con đường tu luyện hay con đường Thần Sư đều là quý ở tinh chứ không ở nhiều, hắn không biết biến hóa trong lòng Âu Dương, thế nhưng đối với loại thái độ này của Âu Dương hắn vẫn có chút bất đắc dĩ.

Muốn thành Đại Đế, thậm chí là kích hoạt tứ phương chiến kỳ, đắc ngộ tứ phương ý chí, việc đầu tiên cần phải làm là phải thành tựu Thần Sư, mặc dù Âu Dương không nói ra, nhưng lúc này hắn đã minh bạch con đường đi sắp tới của mình sẽ như thế nào.

Xuyên Vân Thuyền chạy về phía hải đảo, lúc này mọi người đều đã đi tới boong tàu, nhìn hải đảo xa xa, đã trải qua hành trình hai tháng trên biển, tìm được đường sống trong chỗ chết, thậm chí đã từng chứng kiến tam tiễn kinh thiên của Âu Dương phá nát viễn cổ truyền thừa con thuyền giết chóc, tất cả mọi người đều cảm giác chuyến đi này không tệ.

- Bách Tôn Đảo tứ diện là biển, ngoại trừ phía đông có một chút tiếp giáp với Thánh Tà Đảo, còn lại toàn bộ Bách Tôn Đảo hầu như ngăn cách.

Mễ Bản sợ Âu Dương không biết Bách Tôn Đảo và Thánh Tà Đảo của Đạm Thai gia tộc, nhắc nhở nói:

- Đạm Thai gia tộc cường thế không gì sánh được, pho tượng trên Bách Tôn Đảo có chín cái thuộc về Đạm Thai gia tộc, cho nên ở chỗ này Đạm Thai gia tộc chẳng khác nào tổ ong vò vẽ, nghìn vạn lần phải cẩn thận.

- Được. . .

Âu Dương còn nhớ rõ dặn dò của Bạch Hủ Minh, không nên tùy tiện trêu chọc Đạm Thai gia tộc. Ngay cả hiện nay sở hữu Đế đan, Âu Dương cũng không chuẩn bị đối đầu với Đạm Thai gia tộc.

- Nhìn kìa, đó là người của Đạm Thai gia tộc.


Trên thuyền bỗng nhiên có người mở miệng, Âu Dương nhìn về phía đông hải đảo, chỉ thấy có ba người thanh niên từ trong mây mù đi ra, ba người này một nam hai nữ, bọn họ giống như tin đồn, có thể không cần để ý mây mù phong tỏa đi qua Mê Hồn Hải.

- Bọn họ thực sự có thể đi qua Mê Hồn Hải.

Nhìn thấy ba người của Đạm Thai gia tộc thực sự có thể đi xuyên qua mây mù, vô số người đều lộ ra thần sắc ước ao.

Trong Mê Hồn Hải bảo vật vô số, có thể không để ý mây mù đi xuyên qua chính là sẽ có bảo vật và kỳ ngộ vô tận, dưới tình huống không có chân thực chi nhãn muốn xuyên phá sương mù dày đặc mà đi là quá khó khăn, nhưng Đạm Thai gia tộc thực sự có thể làm được như vậy, điều này làm cho vô số người đố kị với dạ hành thuật của Đạm Thai gia tộc.

- Dạ hành thuật truyền thừa viễn cổ, đám người các ngươi có thể so sánh được sao.

Lời nói của Tiểu Nhạc luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, câu nói của hắn trực tiếp khiến vô số người trợn mắt nhìn. Nhưng ngại Âu Dương có Đế đan trong người, uy thế Đại Đế đỉnh phong, không người nào dám mở miệng phản bác.

- Dạ hành thuật truyền thừa từ viễn cổ, có người nói bản thân nó ẩn chứa hủy diệt ý chí, nếu như có thể tu nhập đỉnh phong, có thể lấy sát tu đạt được hủy diệt ý chí, chỉ tiếc mấy trăm năm trước Đạm Thai Khước Tà sắp về đến nhà lại bị người ta đánh chết trên Mê Hồn Hải, đến nay cái chết của Đạm Thai Khước Tà vẫn là một điều bí ẩn.

U Nguyệt Ảnh chậm rãi nói.

- U u u. . .

Xuyên Vân Thuyền phát ra thanh âm gần cập bờ.

Thanh âm này vừa xuất hiện liền dẫn động người dân trên Bách Tôn Đảo, bọn họ nhìn về phía này, bọn họ cũng biết đây là cường giả từ Lâm Hải Cảnh tới, năm mươi năm tới một lần, vô số Đại Sư và Tông Sư lại muốn tề tụ ở Bách Tôn Đảo tranh hùng Tu Phục đỉnh phong.

Đạm Thai Minh giống như một chiếc lá rụng bay về Bách Tôn Đảo, hắn phóng nhãn nhìn Xuyên Vân Thuyền từ xa chạy đến, trên mặt xuất hiện vẻ khinh thường.

Đạm Thai Minh năm nay gần sáu mươi tuổi, chính là người thừa kế chữa trị thuật của Đạm Thai gia tộc, mặc dù chỉ gần sáu mươi tuổi, nhưng chữa trị thuật của Đạm Thai Minh đã bước vào đỉnh phong, ở phương diện tu luyện Đạm Thai Minh cũng rất nghiêm túc, tu vi Pháp Thân nhị trọng thiên càng khiến hắn trở thành tân sủng của Đạm Thai gia, vô số người đều đang chờ đợi, một Đại Đế chưa đến hai trăm tuổi được sinh ra.

Đạm Thai Khước Tà từng nói, thiên phú của Đạm Thai Minh như quỷ, hắn có thể sẽ trở thành người đầu tiên bước chân vào Đại Đế trước hai trăm tuổi trong Chân Linh Giới từ viễn cổ tới nay, vượt qua cả Hoàng Thiên Đại Đế.

- Bát tông mười hai thánh địa, nhiều Đại Sư và Tông Sư như vậy, xem ra phong hội lần này sẽ rất thú vị

Đạm Thai Minh nói xong, trên mặt ngạo khí bức người. Nhưng chuyện này cũng không trách được hắn, dù sao Đạm Thai Minh từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng vô số người, thuộc về loại cầm trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan.

Đạm Thai Minh sở hữu thuận lợi người khác không thể với tới, mười tám tuổi thành niên bước vào Thánh Thể nhất giai, hai mươi tuổi bước vào Thánh Thể tam giai, không đến bốn mươi tuổi bước vào Thánh Thể cửu giai đỉnh phong, từ đây hắn bắt đầu tu luyện chữa trị thuật, trong hai mươi năm không chỉ chữa trị thuật đạt được Tu Phục Tông Sư đỉnh phong, tu vi càng đạt được Pháp Thân nhị trọng thiên.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận