Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Hà Húc cho dù có ý cự tuyệt, phỏng chừng cũng không có tác dụng gì, đơn giản trầm mặc chống đỡ, gật đầu không nói một lời xoay người đi thu dọn đồ đạc.

Tạ Thanh Dao ở lại phim trường một lát rồi trở về nhà, Loan Tụng nhận được tin tức chạy từ công ty tới, vừa vào phòng nghỉ liền thấy Hà Húc đang bưng trà rót nước cho Tề Nhạc, vội vàng đi tới đoạt ly nước từ trong tay cậu.

"Húc ca, việc này đâu cần anh làm? Anh là minh tinh, không phải hầu hạ người khác."

Loan Tụng bất mãn trừng mắt nhìn Tề Nhạc đang xem lời thoại, tức giận đem cái ly đã rót nước xong ném lên bàn, Tề Nhạc nghe tiếng động nâng mí mắt lên, "Ném cho ai đó?"

Hà Húc ngăn Loan Tụng đang muốn phản bác lại, khuôn mặt tươi cười khuyên nhủ: "Đứa nhỏ này tay chân vẫn luôn vụng về, đoán chừng là trượt tay, anh đừng để ý."

Không đưa tay đánh kẻ đang cười, Hà Húc nói như vậy, Tề Nhạc cũng chẳng tiện truy cứu gì nữa, liếc Loan Tụng một cái rồi tiếp tục đi xem lời thoại.

Loan Tụng bị Hà Húc kéo đi thật xa mới miễn cưỡng thoát khỏi Hà Húc, vừa tức vừa giận còn có chút tiếc rèn sắt không thành thép, "Húc ca, anh ngăn cản em làm gì? Anh ta khi dễ người như vậy sao? Cướp vai của anh coi như xong đi, hiện tại chuyện gì xảy ra, còn để anh làm trợ lý cho anh ta?"

Hà Húc lấy điếu thuốc từ trong túi ra, cúi đầu châm lửa kẹp trong tay, hời hợt trả lời năm chữ: "Là Tạ tổng chỉ thị."

Loan Tụng nghẹn nửa ngày, rốt cục sắp xếp tốt ngôn ngữ, không đến mức nói tục: "Hắn sao lại như vậy? Cái gã họ Tề kia vừa về, liền không coi trọng anh nữa?"

"Có quan hệ gì đâu. "Hà Húc híp mắt phun khói, khóe miệng nhếch lên nụ cười chẳng thèm để ý," Chẳng lẽ còn trông cậy vào Tạ tổng nói chuyện tình cảm với người như tôi sao? Tôi cũng không phải đứa trẻ mười mấy tuổi, còn dựa vào tình yêu mà sống?"


Lời Hà Húc nói, Loan Tụng làm sao mà không hiểu, nhưng mặc dù hiểu đạo lý, cũng không khỏi có chút xót xa, rõ ràng Hà Húc có thể có cuộc sống tốt hơn.

"Cũng đúng, thật không công bằng. "Một lúc lâu, Loan Tụng vẫn không phục nhỏ giọng than thở.

Hà Húc cười, giơ tay lên sờ đầu cậu, "Tôi còn chưa để ý tới mấy cái này, cậu lại khó chịu như vậy sao?"

Loan Tụng còn muốn nói gì đó, cách đó không xa có một nhân viên công tác chạy tới, gọi Hà Húc: "Hà tiên sinh sao? cảnh tiếp theo cần cậu đóng thế, mau đi thay quần áo!"

Hà Húc dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, lớn tiếng đáp lại.

Đợi đến khi nhân viên đã đi xa, Loan Tụng mới chậm chạp phản ứng lại, cậu bắt lấy Hà Húc đang định trở về, bởi vì khiếp sợ không nhịn được mà cao giọng: "Làm trợ lý còn chưa đủ, còn để anh làm diễn viên đóng thế?"

Hà Húc cười yếu ớt, nhẹ nhàng đẩy cánh tay Loan Tụng ra, quay lưng đi về: "Không phải rất tốt sao, còn có thể kiếm tiền."

"Không tốt chút nào! "Loan Tụng cuối cùng vẫn nhịn không được, hướng về phía bóng lưng Hà Húc hô:" Húc ca, anh cũng không ủy khuất sao? Họ Tề vừa trở về, anh cái gì cũng không có, đến em cũng đã tức muốn chết rồi, sao anh không quan tâm chút nào vậy?"

Ngữ khí Loan Tụng vừa tức vừa vội, Hà Húc nghe xong nhịn không được mỉm cười, đứa nhỏ này ngược lại chân tình quan tâm cậu như vậy, bất quá cậu quả thật không quan tâm.


Tại sao lại không quan tâm?

Bởi vì những thứ này vốn không thuộc về cậu, cậu là hai bàn tay trắng, cần gì phải lo được lo mất chứ.

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc cười nhẹ, xem ra Loan Tụng vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Bất quá cậu lại tình nguyện để Loan Tụng vẫn bảo trì như vậy, loại kinh nghiệm cần sự thật tàn khốc giáo dục ra, Hà Húc cho rằng một mình mình nếm qua đau khổ là đủ rồi.

Trang điểm xong, Hà Húc liền đến hiện trường quay phim nghe đạo diễn chỉ đạo, cảnh dùng cậu làm thế thân này có tỉ lệ nguy hiểm nhất định, cần cậu lăn từ trên cầu thang xuống, còn phải quay thành một cảnh liên tục không thể ngừng lại.

Sau khi nắm rõ tình tiết và quy trình phải diễn, Hà Húc đi theo giáo viên hướng dẫn luyện tập động tác lăn lộn mấy lần, thuộc làu làu động tác bảo vệ và các yếu tố cần thiết, ra dấu tay "OK" với đạo diễn.

Chính thức quay cảnh đầu tiên, Hà Húc tìm tư thế tốt nhất gần như trượt chân đạp vào không khí, hai tay giãy dụa lắc lư một cái liền cực nhanh lăn xuống, ngay lúc ngã xuống đất tức thời mất đi ý thức nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.

Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, Hà Húc thoạt nhìn giống như thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đang lúc bọn họ do dự có nên đi qua xem xét hay không thì đạo diễn hô lên.


"Cắt."

Đạo diễn hô xong, Hà Húc lập tức từ trên mặt đất đứng lên, trên dưới trái phải toàn lực vỗ bụi trên người, cười hỏi đạo diễn thế nào.

"Hoàn hảo, căn bản không tìm ra bất cứ sai sót nào."

Đạo diễn không tiếc khích lệ, Hà Húc nhếch môi cười cười, "Vẫn là nhờ ngài chỉ đạo đúng chỗ."

"Cho dù tôi có thể chỉ đạo, cậu cũng phải diễn tốt thì mới được. "Đạo diễn thở dài tiếc hận, lắc nhẹ đầu đè bả vai cậu," Mau kiểm tra xem có bị thương ở đâu không."

Hà Húc hoạt động tứ chi, ngoại trừ lăn xuống bậc thang khiến da thịt đau, cũng không có cảm giác gì khác, liền lắc đầu cảm ơn đạo diễn, tỏ vẻ mình không sao.

Đạo diễn đang chuẩn bị sắp xếp cảnh quay tiếp theo, Tề Nhạc đứng dậy từ ghế bên cạnh, đi tới cau mày khó xử lên tiếng ngăn lại: "Không được, đạo diễn, vừa rồi sườn mặt Hà Húc lộ ra quá nhiều, lại không giống tôi, như vậy thì không hay lắm."

Đạo diễn nhíu mày nhìn kỹ ba bốn lần, lấy góc độ chuyên nghiệp ông kỳ thật cảm thấy đoạn này quay không có vấn đề gì, nhưng Tề Nhạc đã nói như vậy, khẳng định là do y có tiêu chuẩn của một ảnh đế kính nghiệp, vì thế gọi Hà Húc đang chuẩn bị đi tẩy trang thay quần áo, bảo cậu trở về quay lại một lần nữa.

Hà Húc không nói gì, thoải mái đi lên bậc thang diễn lại một lần nữa, nhưng Tề Nhạc vẫn chưa hài lòng.

Một lần lại một lần khiến Hà Húc lăn bảy tám lần trên cầu thang, Tề Nhạc vẫn không hài lòng lắm, cuối cùng đạo diễn nhìn không nổi nữa, ra mặt giải vây cho Hà Húc, nói có vấn đề gì dùng biện pháp kỹ thuật để khắc phục là được rồi, không thể chậm trễ tiến độ nữa.

Tề Nhạc lúc này mới từ bỏ, không tình không nguyện chen qua bên cạnh Hà Húc, tiếp tục diễn cảnh tiếp theo.


Không cần vén quần áo ra kiểm tra Hà Húc cũng biết trên người nhất định là một mảng xanh một mảng tím, ngã qua ngã lại nhiều lần như vậy, khó tránh khỏi đụng phải xương cốt, trên người giống như mỗi lần cử động đều cảm thấy đau nhức vô cùng.

Loan Tụng cầm theo rượu thuốc Vân Nam vội vàng chạy tới, vén quần áo Hà Húc lên kiểm tra, nhất thời vừa tức vừa đau lòng, nhịn không được đỏ mắt, "Quá khi dễ người, người như thế có gì đáng để yêu, Tạ tổng thật sự là một kẻ mù!" *Chửi hay quá*

Trên làn da trắng nõn phủ một mảng lớn vết xanh tím, Loan Tụng phun thuốc vào chỗ bầm, liền đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa để có thể làm tan máu bầm, cũng làm cho Hà Húc ít phải chịu tội được mấy ngày.

"Cẩn thận Tạ tổng nghe được sẽ sa thải cậu."

Hà Húc vốn muốn cười, nhưng đau đớn bên hông khiến cậu ngay cả trêu chọc người khác cũng mang theo vài phần thống khổ, Hà Húc mím chặt môi, nhịn được đến khi tay Loan Tụng rời khỏi thắt lưng cậu, trên trán đã chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.

Vết thương vừa nhiều vừa nhỏ, Loan Tụng thoa thuốc xong mất một chút thời gian. Hà Húc xịt thuốc xong, buông vạt áo đi vào phòng thay đồ, điện thoại di động đặt ở chỗ Loan Tụng bỗng nhiên vang lên.

Cầm di động trong tay Loan Tụng, Hà Húc thoáng nhìn cái tên trên đó, chần chừ một chút vẫn nhận máy.

"Mẹ đột nhiên ngất xỉu, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện số 3, anh mau tới đây!"

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

*Còn ngược dài dài ngược dồn dập các tỷ muội mê ngược cứ yên tâm đọc tiếp ạ:)))))*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận