Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Tề Nhạc dù có nói thế nào cũng không chịu để Tạ Thanh Dao đi, Tạ Thanh Dao bất đắc dĩ cân nhắc vẫn quyết định về nhà cũ trước, bảo Tiết Lạc ở lại với y.

Thái độ Tạ Thanh Dao đã rất rõ ràng, Tề Nhạc chỉ có thể do dự đáp ứng. Cho tới nay ấn tượng y để lại cho Tạ Thanh Dao đều là ôn nhu hiểu chuyện, hiện tại làm sao có thể phá vỡ ấn tượng này?

Tiết Lạc không khó phát hiện Tề Nhạc khác thường, nhưng dù sao những chuyện này không phải chuyện anh ta nên hỏi, vì thế không lắm miệng, sau khi đưa Tạ Thanh Dao đến bãi đỗ xe liền quay lại.

Chờ anh ta trở về Tề Nhạc đang đi qua đi lại trong phòng nghỉ, cắn chặt móng tay cái, lông mày khóa sâu, thoạt nhìn vô cùng lo âu.

Tiết Lạc nhìn y xoay ba bốn vòng, đang nghĩ có nên tiến lên hỏi Tề Nhạc có cần giúp đỡ hay không, Tề Nhạc bỗng nhiên giãn mày.

Cùng trạng thái lo âu khẩn trương vừa rồi hoàn toàn bất đồng, trên mặt Tề Nhạc thậm chí treo lên một tia tự mãn.

Thấy y đã điều chỉnh tốt, Tiết Lạc cũng không quá lo lắng, nâng cổ tay nhìn thời gian dặn dò Tề Nhạc: "Thời gian chiêu đãi bên kia có thể không còn nhiều lắm."

"Tôi biết rồi. "Tề Nhạc vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, ngước mắt lên, trong mắt có thêm vài phần bình tĩnh," Đi xuống với tôi."

Tề Nhạc biến mất mà không báo trước, lưu lại một đám truyền thông tìm không thấy người cũng chỉ có thể bắt Hà Húc hỏi đông hỏi tây, nhưng mà miệng Hà Húc cũng không phải nghiêm ngặt bình thường, vô luận hỏi cái gì cũng là "Không biết, không rõ, không tiện".

Nhưng mặc dù như vậy cũng không chống đỡ được nhiệt tình của truyền thông, Hà Húc bị vây chật như nêm cối, vẫn là cô gái vừa rồi đứng ra thay cậu giải vây, hướng về phía sau hô lớn một tiếng: "Đó là Tề Nhạc!"


Thừa dịp giới truyền thông nhao nhao quay đầu nhìn xung quanh vội vàng cầm lấy tay Hà Húc kéo cậu ra khỏi tâm điểm, chạy đến một nơi tương đối vắng vẻ thì hai người mới thở hồng hộc dừng lại.

"Rất thông minh nha." Hà Húc đỡ lấy cột đá bên cạnh, miễn cưỡng cười trêu ghẹo. Cuộc chạy vừa rồi hoàn toàn kích thích cái chân bị thương của cậu, hơi nhấc chân liền đau đến thấu tim.

"Sao anh đổ nhiều mồ hôi như vậy? Chỗ nào không thoải mái sao? "Phóng viên nhỏ cẩn thận lập tức nhìn ra điều không đúng.

"Không có việc gì, chân hơi bị trật. " Hà Húc không muốn giải thích quá nhiều, dựa vào cột đá nâng cái chân bị thương lên, hy vọng có thể xoa dịu đau đớn trên chân một chút.

Bọn họ đứng vài phút, cách đó không xa liền truyền đến tiếng người di chuyển trong phạm vi lớn, cô bé kiễng chân nhìn xung quanh một chút: "Hình như tan cuộc rồi."

Hai ba giây sau, tiểu phóng viên đột nhiên kịp phản ứng, vô cùng lo lắng nói: "Không đúng, tôi đây cũng phải đi, đám người này tìm không thấy tôi có thể hay không chờ tôi a?"

Cùng lúc đó điện thoại di động của Hà Húc vang lên, Tề Nhạc không tìm thấy người liền gọi điện thoại tới, Hà Húc ứng phó hai tiếng thì cúp điện thoại, ngẩng đầu phát hiện cô bé còn chưa đi.

"Sao cô còn ở đây? Không sợ bọn họ bỏ rơi cô sao?"

"Tôi suy nghĩ một chút, anh hành động không tiện lắm, tôi đưa anh về rồi đi. "Phóng viên nhỏ vừa nói vừa đỡ lấy Hà Húc, nói tiếp:" Dù sao bọn họ cũng không đợi tôi, tôi tự mình đón xe trở về là tốt rồi, bây giờ coi như tôi ngày ngày làm việc thiện."

Hà Húc nhìn cô gái thấp hơn cậu, vẻ mặt kiêu ngạo, không nhịn được mỉm cười, trong lòng dâng lên một tia ấm áp: "Nếu cô đã nói như vậy, tôi rất cảm động."

Tiểu phóng viên lộ ra vẻ mặt giảo hoạt như hồ ly kề sát vào cậu, trong mắt lóe tinh quang chờ mong: "Vậy anh nói cho tôi biết anh và Tạ Thanh Dao rốt cuộc có thật hay không?"

Hà Húc nghe vậy cười khẽ, làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, sau một lúc lâu mới mở miệng.

"Cô đoán xem."

"Hừ, biết ngay mà!"

Hà Húc bình an đến hội trường, Tề Nhạc đã đợi nửa ngày. Tiểu cô nương nhìn xung quanh đồng nghiệp của mình, còn lộ ra một nụ cười vui mừng đối với đại ca quay phim không bỏ cô lại.

Cô tiện tay rút một tờ giấy ghi nhanh số điện thoại di động của mình, sau đó nhét tờ giấy vào túi Hà Húc, nhanh chóng chạy đi.

"Em tên là Lạc Đình Đình, phương thức liên lạc đã cho anh rồi, lúc muốn thẳng thắn có thể gọi cho em nha!"

Bộ dáng tràn đầy nguyên khí của cô gái chọc cười Hà Húc cậu đưa tay vuốt ve tờ giấy trong túi, hâm mộ nhìn chăm chú Lạc Đình Đình chạy xa, thật lâu sau mới thu hồi ánh mắt.


*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Giống như hai mươi mấy năm cuộc đời cậu chưa bao giờ tràn đầy sức sống như vậy, cậu mới hai mươi ba tuổi, nhưng cảm thấy mình đã già như một gốc cây khô.

"Xem ra cậu thật sự rất thích tiểu cô nương này."

Tề Nhạc cười đi tới, trong tay còn cầm nửa ly sâm banh chưa uống hết, đối với sự khoan thai đến muộn của cậu cũng không để ý.

"Không, tôi không có hứng thú với người khác. "Hà Húc cười lắc đầu," Tôi chỉ thích tiền."

Tề Nhạc hơi híp mắt, lần nữa cẩn thận đánh giá người đàn ông vô luận dáng người hay tướng mạo đều cực kỳ giống y.

Ngoại trừ dung mạo, người trước mặt này cùng mình có thể nói là nửa điểm giống nhau cũng không có, một người bợ đỡ lại không có nội hàm như vậy, là dựa vào cái gì để cho Tạ Thanh Dao đối với cậu có chỗ trân trọng?

"Cậu thật thẳng thắn."

"Đúng rồi, anh gọi tôi tới đây có chuyện gì?"

"À, cũng không có gì. A Dao có việc đi trước một bước, Loan Tụng giúp tôi xử lý một chút chuyện, nhất thời không về được, tôi kêu cậu là muốn đưa cậu đi một đoạn đường. "Tề Nhạc hất cằm về phía chân bị thương của Hà Húc," Trạng thái này của cậu cũng không tiện."

Tề Nhạc nói trúng tim đen, Hà Húc hiện tại chỉ đứng thôi cũng phải gian nan duy trì, sẽ không cậy mạnh cự tuyệt đề nghị của đối phương.

Hà Húc chậm rãi đi theo phía sau Tề Nhạc, Tiết Lạc có lòng dìu nhưng đều bị Tề Nhạc dùng ánh mắt ngăn lại, chỉ có thể từ bỏ, ở một bên nhìn Hà Húc tập tễnh di chuyển bước chân, trong lòng có chút băn khoăn.


"A đúng rồi, lát nữa!"

Tề Nhạc đột nhiên đứng lại xoay người, Hà Húc cúi đầu đi đường nhất thời không kịp phanh lại, trực tiếp đụng vào Tề Nhạc, nửa ly sâm banh trong tay Tề Nhạc không hề lãng phí tất cả đều hắt lên bộ âu phục cao cấp của y.

"Ách, vừa định nói một lát tôi còn tham gia tiệc rượu."

Tề Nhạc mang theo cái ly rỗng rầu rĩ quét mắt nhìn bộ âu phục bị rượu hắt bẩn của mình, biểu tình có chút dở khóc dở cười.

"Xin lỗi, tôi không nhìn đường. "Hà Húc vội đưa tay giúp y lau, nhưng hiệu quả không đáng kể, vì vậy vội vàng gọi Tiết Lạc," Mau đi chuẩn bị một bộ âu phục cao cấp."

"Không còn kịp rồi, còn chưa tới một giờ nữa tiệc rượu sẽ bắt đầu." Tề Nhạc thở dài lắc đầu, trong lúc lơ đãng ngước mắt lên nhìn quần áo của Hà Húc, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Hay là cậu cho tôi mượn bộ này dùng khẩn cấp một chút?"

Hà Húc cúi đầu nhìn bộ âu phục hiếm có của mình, suy nghĩ một chút cảm thấy cho mượn cũng không có gì, dù sao sau này cậu cũng không có cơ hội cùng Tạ Thanh Dao tham dự trường hợp long trọng gì, vì thế rất sảng khoái đáp ứng: "Có thể."

Hai người ở phòng nghỉ thay quần áo, bởi vì thân hình tương tự, kích thước quần áo cơ hồ không sai chút nào, thoạt nhìn cũng không có gì không thích hợp.

"Cảm ơn, thật sự đã giúp đỡ rất nhiều rồi."

*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận