Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Trên đường trở về hai người một câu cũng không nói, ngay cả Loan Tụng lái xe ở phía trước cũng cảm giác được trạng thái hai người không đúng, nhưng ngại thân phận của mình cũng không hỏi nhiều, thấp thỏm lái xe trở về biệt thự.

"Không còn chuyện của cậu, trở về đi."

Tạ Thanh Dao lên tiếng đuổi Loan Tụng, đi vào cửa trước một bước, Hà Húc dừng ở bên cạnh Loan Tụng thì thầm vài câu, ý bảo cậu ta truyền lời cho Tiêu Sách.

"Vì, vì sao a Húc ca, đây là muốn trở mặt với Tạ tổng sao?"

"Đừng hỏi nhiều như vậy, cứ làm theo lời tôi nói là được rồi. "Hà Húc đưa tay xoa xoa cổ Loan Tụng," Vất vả rồi."

Nói xong không cho Loan Tụng có cơ hội truy hỏi nữa, vội vàng khoác áo khoác vào cửa.

Trên sô pha vắt áo khoác Tạ Thanh Dao vừa cởi ra, Hà Húc thay dép lê ở cửa trước, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng bếp có tiếng vang truyền đến.

Hà Húc đi theo âm thanh, phát hiện Tạ Thanh Dao ngay cả quần áo cũng không thay, đang mặc áo sơ mi quần tây cúi đầu rửa rau bên bồn nước.

"Để tôi rửa, ngài đi thay quần áo nghỉ ngơi một lát đi. "Hà Húc cũng cởi áo khoác, xắn tay áo chuẩn bị tiến lên hỗ trợ.

"Không cần đâu, anh tự làm. "Tạ Thanh Dao cũng không ngẩng đầu, động tác trên tay vẫn tiếp tục," Em đi nghỉ một chút đi, lát nữa xong anh gọi em."

Hà Húc không nhúc nhích, một lúc lâu sau ngồi ngược vào ghế tựa lưng nghiêng đầu nhìn Tạ Thanh Dao, "Vậy tôi ở đây với ngài một lát."


Nói thật Hà Húc không hiểu tâm tư của Tạ Thanh Dao, nhưng nếu ngày mai mối quan hệ này sẽ được đặt dấu chấm hết, Hà Húc cũng không keo kiệt thời gian làm bạn lúc này.

Hà Húc gối lên lưng ghế lẳng lặng nhìn Tạ Thanh Dao bận rộn rửa rau thái rau, nhìn đến bất giác buồn ngủ, lúc muốn ngủ Tạ Thanh Dao đi lại vỗ vỗ má cậu.

"Nước miếng chảy ra hết rồi, đứng lên lau một chút nào."

Hà Húc trong mơ hồ vội che miệng ngồi dậy, lòng bàn tay khô rang làm gì có nước miếng. Cậu mê man ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Thanh Dao, bộ dáng mông lung mắt thì buồn ngủ thành công chọc cười Tạ Thanh Dao tinh thần sa sút đã lâu.

"Rửa tay rồi ăn cơm đi."

Hà Húc nghe lời đi rửa tay, trong lúc lơ đãng nhìn thấy một chút vết máu ở mép bồn rửa, lập tức tỉnh táo lại, quay đầu hỏi Tạ Thanh Dao: "Ngài bị thương sao?"

"Ừ, vừa rồi không cẩn thận cắt trúng ngón tay. "Tạ Thanh Dao nâng tay quấn băng cá nhân lên, không thèm để ý nói:" Đã xử lý xong rồi."

"Ồ......"

Hà Húc ngồi trở lại bàn ăn, trên bàn đã bày xong cơm tối Tạ Thanh Dao tốn tâm tư làm xong, mấy món xào vô cùng đơn giản, so với những nhà hàng Pháp xanh vàng rực rỡ bên ngoài còn hợp khẩu vị của cậu hơn.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc giơ đũa nhìn xung quanh một vòng, gắp một miếng rau xanh đưa vào miệng.

"Mùi vị thế nào? "Tạ Thanh Dao nhìn chằm chằm vẻ mặt Hà Húc, vừa khẩn trương vừa chờ mong hỏi.


"Rất tốt, tôi rất thích. "Hà Húc gật đầu khẳng định, giọng nói coi như thành khẩn, nghe không giống như trái lương tâm qua loa.

Khóe miệng Tạ Thanh Dao nở nụ cười, biểu tình biến hóa rất nhỏ này bị Hà Húc thu hết vào đáy mắt, sau đó bên môi cậu cũng hiện ra một tia mỉm cười.

Ấm áp hài hòa cơm nước xong, Hà Húc tranh giành thu dọn bát đũa trước khi Tạ Thanh Dao động thủ, Tạ Thanh Dao xắn tay áo lên hỗ trợ, bị Hà Húc quyết đoán cự tuyệt.

"Tay của anh không nên dính nước thì tốt hơn, việc rửa chén để tôi làm cho."

Tạ Thanh Dao không cưỡng cầu nữa, tựa vào cửa im lặng nhìn Hà Húc sửa sang lại bát đũa, cảm xúc nơi đáy mắt trở nên có chút phức tạp.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

Con người chỉ có ở thời điểm mất đi mới có thể nhớ tới đã từng tốt đẹp ra sao, trước kia loại quang cảnh này có thể tùy thời diễn ra, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không có quý trọng qua.

Hà Húc vẫy nước trên tay xoay người lại, thấy Tạ Thanh Dao còn đứng ở cửa, không khỏi tò mò hỏi: "Sao ngài không về nghỉ ngơi?"

Suy nghĩ của Tạ Thanh Dao bị kéo trở lại, hắn bình tĩnh nhìn Hà Húc, bất đắc dĩ cười cười nâng bàn tay bị thương lên: "Tắm không được, không có cách nào nghỉ ngơi."

"Ách..." Hà Húc nhất thời im lặng, khá lắm, này là cậu tự đào cho mình một cái hố.

Đều là người trưởng thành, cùng nhau tắm rửa loại tín hiệu này Hà Húc làm sao có thể không bắt được. Bất quá trong lòng Hà Húc cũng biết rõ, dự định kết thúc quan hệ với Tạ Thanh Dao thì cậu đã biết mình phải làm tới bước cuối cùng.


"Vậy tôi giúp ngài. "Hà Húc rất tự nhiên trả lời," Cùng tắm là được rồi."

Hà Húc tự giác vào phòng tắm bật nước nóng, thò đầu ra gọi Tạ Thanh Dao: "Tạ tổng, điều chỉnh nhiệt độ nước xong rồi."*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Tạ Thanh Dao "Ừ" một tiếng, để điện thoại di động xuống đi vào phòng tắm, cởi quần áo nằm vào bồn tắm đầy nước ấm, bàn tay bị thương cố ý khoác lên mép bồn tắm phòng ngừa dính nước.

Hà Húc quấn khăn tắm nửa ngồi xổm bên cạnh Tạ Thanh Dao, Tạ Thanh Dao đưa tay ôm lấy cậu, một tay ôm người vào bồn tắm lớn, trong khoảnh khắc đó nước liền tràn ra hơn phân nửa.

"Không phải nói cùng nhau tắm sao?"

"..." Bất thình lình bị ném xuống nước, tim Hà Húc đập nhanh, nhịn xuống lời mắng chửi bên miệng nặng nề thở ra, "Đúng vậy..."

Hà Húc kéo khăn tắm ướt sũng trên người xuống, cúi đầu chuyên chú giúp Tạ Thanh Dao tắm rửa, lại đơn giản rửa sạch bản thân, đang muốn đi lấy một cái khăn khô tới, lại đột nhiên bị nhấc lên không trung.

Tạ Thanh Dao hai tay ôm cậu từ bồn tắm lớn đứng dậy, vết nước dọc theo sàn nhà một đường nhỏ xuống giường, ở trên ga giường làm nhòe đi dấu vết mập mờ.

Hà Húc ổn định nhịp tim ngước mắt nhìn thẳng đáy mắt Tạ Thanh Dao, trong con ngươi như viên đá quý màu đen mơ hồ lộ ra cảm xúc cậu nhìn không thấu nổi, nhưng mặc kệ như thế nào, Hà Húc đều biết mình đã thắng.

Tạ Thanh Dao từng tấc từng tấc hôn Hà Húc, động tác hết sức dịu dàng, nhưng khi ôm Hà Húc vào trong ngực lại dùng hết toàn lực.

Hà Húc thừa nhận toàn bộ sự ấm áp và thô lỗ của Tạ Thanh Dao, tận lực đem hết tất cả tình cảm của mình ra để phối hợp với Tạ Thanh Dao, lúc không thể kìm chế nhịn không được run giọng gọi tên hắn.

"A Dao......"


Hơi thở Tạ Thanh Dao ngưng trệ, sau đó càng dùng sức ôm chặt Hà Húc, nhẹ giọng thì thầm tên của cậu bên tai.

"Hà Húc......"

Hà Húc toàn tâm toàn ý gần như trong nháy mắt khôi phục lại nhận định trong đầu mình, đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Dao gọi tên cậu vào thời khắc này, trước kia đều gọi cậu là "A Nhạc".

"Không phải Hà Húc, là A Nhạc. "Hà Húc dán vào tai Tạ Thanh Dao, dịu dàng nói:" Gọi tôi là A Nhạc."

Tạ Thanh Dao nghe xong liền cứng đờ, cúi đầu nhìn Hà Húc mặt mày mỉm cười đang cố gắng đem hết toàn lực biến mình thành Tề Nhạc, chỉ cảm thấy trong lòng đè nặng một tảng đá lớn, chặn hắn không thở nổi.

"Em chính là Hà Húc, không cần phải làm người khác."

Hà Húc thở hổn hển mồ hôi ròng ròng nhìn Tạ Thanh Dao, khóe môi nhếch lên một tia cười khẽ: "Xem ra kết thúc quan hệ là đúng, tôi hiện tại đã không giống rồi phải không?"

"Không giống, em chính là em, hiện tại ở trước mắt anh chỉ có Hà Húc..."

Tạ Thanh Dao còn chưa dứt lời, Hà Húc đã lập tức giơ tay chặn miệng hắn lại. Hà Húc nhìn chằm chằm Tạ Thanh Dao, cong mắt cười nhẹ nhàng phản bác: "Trên giường của ngài chỉ có A Nhạc, không có Hà Húc."*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Một câu nói nhẹ nhàng, lại nặng nề đè ở trong lòng Tạ Thanh Dao. Ý tứ của Hà Húc không khó hiểu, cậu đang tự nói với mình, cậu sẽ chỉ mang cái tên "A Nhạc" triền miên với hắn, chứ tuyệt đối sẽ không làm bẩn cái tên "Hà Húc" này.

Nói cách khác, thân là thế thân cậu có thể cùng Tạ Thanh Dao làm bất cứ chuyện gì, nhưng Hà Húc lại vĩnh viễn sẽ không cho phép mình làm ra loại chuyện này.

Tác giả có lời nói:

Tiểu Hà: Lớp áo bên ngoài bẩn thì bẩn, đừng làm hỏng tên thật của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui