"Ngài...... Sao ngài lại tới đây?"
Tạ Thanh Dao cọ má nghiêng đầu về phía camera giám sát, "Vừa vặn từ trong camera nhìn thấy Đỗ Nguyên Giang ở chỗ này, muốn trước khi em trở về sẽ bắt người đi, không ngờ em về nhanh như vậy..."
Biết Tạ Thanh Dao cố ý tới bảo vệ cậu, trong lòng Hà Húc sinh ra vài phần áy náy, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, hại ngài bị thương."
Thoáng nhìn Hà Húc bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, Tạ Thanh Dao cũng không đành lòng trách cậu, nắm khuỷu tay cậu kéo đến trước mặt hắn, đánh giá trên dưới trái phải vài lần rồi xoa xoa gáy cậu, "Em không sao là được rồi, chút vết thương này của anh cũng không có gì."
Trở lại văn phòng, để tỏ vẻ cảm kích, Hà Húc tự mình lấy hòm thuốc tới bôi thuốc cho Tạ Thanh Dao, toàn bộ quá trình cậu đều có thể cảm nhận được tầm mắt Tạ Thanh Dao nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng đều bị Hà Húc cố ý né tránh.
Vết bầm trên cằm Tạ Thanh Dao rất lớn, nhưng dù sao cũng không xuất huyết, xử lý cũng không phiền toái. Thay hắn bôi thuốc xong, Hà Húc tự giác thu dọn phần thuốc còn lại, thư ký gõ cửa đi vào nói tổng giám đốc có việc gấp tìm Tạ Thanh Dao.
"Cho anh ta vào."
Tổng giám đốc vội vàng vào cửa, vốn tựa hồ là nghẹn một bụng lời nói, nhưng vết bầm trên cằm Tạ Thanh Dao quá gây chú ý, thân thiết tiến lên hỏi: "Tạ tổng, ngài làm sao vậy?"
"Không sao, không cẩn thận đụng phải. "Tạ Thanh Dao xua tay, trông thấy tài liệu trong tay anh ta, trong lòng hiểu rõ là vì vừa rồi hắn họp chưa xong đã đi nên mới tới tìm hắn, vì thế ý bảo anh ta chính sự quan trọng hơn:" Nói chuyện của anh trước đi."
"À đúng, vừa rồi trong cuộc họp còn chưa thảo luận xong chuyện hợp tác với Kha Hạ..."
Tổng giám đốc vội đem tài liệu đặt ở trước mặt Tạ Thanh Dao, đang muốn mở miệng tiếp tục nói tiếp, bỗng nhiên liếc tới Hà Húc đứng ở một bên, lại ngừng nói.
Hà Húc lập tức ôm lấy hòm thuốc, cười cười chào Tạ Thanh Dao: "Hai người nói chuyện, tôi đem hòm thuốc trả lại."
"Chờ một chút, em không cần tránh. "Tạ Thanh Dao vẫy tay gọi Hà Húc về, ôm eo cậu để cậu tựa vào người mình, chỉ vào tài liệu trước mặt nói:" Lúc trước dạy em nhiều bài lý thuyết như vậy, lúc này để em thực hành một chút."
Hà Húc cũng không nghĩ tới mình lại có thể thuận lợi tiếp xúc với chuyện công ty như vậy, xem ra Tạ Thanh Dao thật sự không đề phòng cậu, có lẽ Tiêu Sách đã sớm nhìn thấu điểm này mới có thể chọn cậu hợp tác.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Tạ tổng, cái này chỉ sợ không ổn đi, lần này chuyện hợp tác với Kha Hạ liên quan đến toàn bộ mạch máu của công ty, để cho người ngoài dự thính thật sự..."
"Em ấy không phải người ngoài, sau này của tôi chính là của em ấy. "Tổng giám đốc còn chưa nói xong, Tạ Thanh Dao liền trực tiếp cắt đứt lời anh ta.
Hà Húc trong lòng hơi ngẩn ra, Tạ Thanh Dao nói tự nhiên như vậy, giống như quan hệ của hai người bọn họ là không thể phá vỡ.
Nhưng trên thực tế, cũng không phải, vô luận là tình cảm giữa Tạ Thanh Dao và cậu, hay là tình cảm với Tề Nhạc, đều giống nhau.
"Được rồi......"
Nếu Tạ Thanh Dao đã nói như vậy, tổng giám đốc cũng không tiện nói gì, đành phải giải quyết việc chung báo cáo với Tạ Thanh Dao nội dung vừa rồi chưa kịp nói rõ trong hội nghị.
Hà Húc đã chuẩn bị sẵn sàng như vịt nghe sấm, nhưng không ngờ nội dung hai người bọn họ nói chuyện với nhau cậu lại nghe hiểu được, xem ra tiết lý luận lúc trước rốt cuộc có tác dụng, chỉ là chính cậu không cảm thấy có gì thay đổi mà thôi.
Nghe hiểu thì nghe hiểu, nhưng trên mặt Hà Húc vẫn làm ra một bộ dáng không hiểu lắm, điều này cũng làm cho tổng giám đốc thoải mái hơn, phân tích sâu hơn về công việc hợp tác lần này.
Nghe đến cuối cùng Hà Húc mới phát hiện lần hợp tác này cũng không phải là hợp tác bình thường như trong tưởng tượng của cậu, mà là hợp tác quan trọng chỉ cần hơi có một chút sai lầm sẽ khiến công ty gặp phải nguy cơ cực lớn.
Nhưng mà hợp tác quan trọng như vậy, Tạ Thanh Dao lại cho phép cậu dự thính, đối với cậu không có nửa phần khúc mắc.
Hà Húc cảm giác mình có chút nhìn không hiểu Tạ Thanh Dao, cho dù coi cậu là thế thân tiêu khiển, dựa vào cá tính của Tạ Thanh Dao cũng sẽ không phân biệt nặng nhẹ đến trình độ này.
Cho nên hiện tại cậu ở trong mắt Tạ Thanh Dao, rốt cuộc là thế thân của Tề Nhạc, hay là bản thân Hà Húc?*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Em có ý kiến gì không? "Bỗng nhiên, Tạ Thanh Dao nghiêng đầu hỏi ý kiến cậu.
"Hả? "Hà Húc hoảng hốt, im lặng một lúc lâu ngượng ngùng cười:" Tôi nghe không hiểu lắm..."
Bộ dáng ngây thơ của cậu chọc cho Tạ Thanh Dao không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cậu an ủi: "Lúc đầu đều như vậy, sau này tiếp xúc thêm vài lần sẽ tốt lên."
Sau này tiếp xúc nhiều hơn? Nói cách khác về sau còn có thể để cho cậu tham gia chuyện hoạt động của công ty?
Hà Húc cẩn thận suy nghĩ trong lòng, cuối cùng không nhịn được nhìn về phía Tạ Thanh Dao.
Cho nên nói người này rốt cuộc có bao nhiêu tự tin mới có thể cho rằng, một tuần sau chờ cậu khôi phục tự do còn sẽ không rời khỏi đây?
Nửa tỉnh nửa mê nghe xong cuộc nói chuyện của Tạ Thanh Dao cùng tổng giám đốc, Hà Húc ngái ngủ ngáp một cái, vừa quay đầu phát hiện bên ngoài trời đã tối.
Tổng giám đốc cung kính rời đi, Hà Húc muốn hỏi một tiếng Tạ Thanh Dao có muốn ăn cơm tối hay không, nhưng thấy Tạ Thanh Dao còn đang chuyên chú nghiên cứu tài liệu, liền không lên tiếng quấy rầy, rón rén trở lại chỗ ngồi của mình lật sổ ghi chép.
Họ làm việc của riêng mình không làm phiền lẫn nhau, thời gian trôi qua rất nhanh. Chờ Tạ Thanh Dao hoàn hồn trước, đã gần mười giờ đêm.
"Đã trễ thế này rồi, Hà Húc, chúng ta về nhà..."
Tạ Thanh Dao vừa ngẩng đầu, liền phát hiện Hà Húc không biết nằm sấp trên bàn ngủ từ lúc nào, ngón tay còn cầm một trang trong cuốn sổ ghi chép, thoạt nhìn vừa chăm chỉ vừa buồn cười.
Hà Húc ngủ rất say, mặc dù Tạ Thanh Dao đi tới bên cạnh cũng không tỉnh, chỉ là mi tâm nhíu lại giống như mơ thấy thứ gì đó rất không tốt.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, lông mày Hà Húc giống như biết khiêu vũ một hồi giãn ra một hồi nhíu lại, cũng không biết cậu rốt cuộc mơ thấy cái gì.
Tạ Thanh Dao đem lực chú ý đặt vào cuốn sổ của Hà Húc, phát hiện cậu đang xem kiến thức liên quan đến cuộc trò chuyện hôm nay của bọn họ, nội dung nhớ rất đầy đủ, chú thích cũng rất chi tiết, có thể thấy được Hà Húc đối với chuyện bọn họ trò chuyện hôm nay cảm thấy rất hứng thú.
Có thể là khí thế của Tạ Thanh Dao quá mạnh, Hà Húc ngủ thiếp đi bỗng nhiên tỉnh lại, thình lình thoáng nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt của Tạ Thanh Dao, nhất thời kinh hãi nhịn không được rụt người về phía sau.
"Thật xin lỗi, anh làm em sợ à? "Tạ Thanh Dao thấy thế vội vàng ôn nhu hỏi.
Hà Húc ngồi yên ở đó trì độn hai giây, chậm chạp xua tay.
"Em nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta về nhà. "Tạ Thanh Dao đứng thẳng dậy, cúi đầu nghịch di động vài cái, sau đó lại hỏi cậu:" Em muốn ăn gì? Anh bảo Loan Tụng mua về."
Trong đầu Hà Húc hoàn toàn không có sơn hào hải vị gì, ngừng một lúc lâu khô khan nặn ra một câu: "Mì ăn liền."
"... "Lại là mì ăn liền, Tạ Thanh Dao không hiểu được thứ không có dinh dưỡng này rốt cuộc có cái gì ngon, nhưng Hà Húc dường như rất thích, không thể tránh được hé môi cười khẽ:" Nuôi em dễ như vậy à."
"Số mệnh thấp kém nên dễ nuôi. "Hà Húc thuận miệng nói tiếp, nhưng lập tức ý thức được không ổn.
Đang muốn bổ sung gì đó, Tạ Thanh Dao nhíu mày trước: "Sau này không được nói như vậy."
"Ừ. "Hà Húc lập tức đáp ứng.
"Mang theo sổ ghi chép, chúng ta về nhà. "Tạ Thanh Dao quay người dùng sức nhéo mũi Hà Húc:" Sau đó nấu mì ăn liền mà em thích nhất."*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Hà Húc phụ họa cười cười sờ chóp mũi, sau đó lại hỏi ngược lại: "Hả? Mang sổ ghi chép về làm gì?"
"Bổ túc cho em, hôm nay nghe không hiểu, anh về nói lại cho em nghe."
*Sau khi hết lú anh ta simp vợ anh ta vl*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...