Yêu Cô Cấp Trên Xấu Xa


Lúc này Bạch Chấn Đông thật sự muốn giết chết Vương Đại Hải, giọng hắn lớn, các nhân viên khác trong tổ sáu nghe được lời này đều nhìn qua.

Hơn nữa tất cả còn chú ý tới cái quần lót mà Vương Đại Hải vừa nhặt lên.Bạch Chấn Đông không muốn bọn họ hiểu nhầm mình là tên biến thái, đành phải giải thích:- Anh mới thích mặc quần lót của phụ nữ đấy! Tôi mua cho bạn gái của tôi thôi.- Anh có bạn gái rồi?Vương Đại Hải có vẻ rất kinh ngạc, hình như Bạch Chấn Đông có bạn gái là một chuyện vô cùng kỳ lạ.- Sao vậy? Tôi không thể có bạn gái à?Bạch Chấn Đông hỏi ngược lại.Vương Đại Hải thấy Bạch Chấn Đông cất quần lót xong, khẽ nói:- Anh bạn, anh còn không biết à? Tổ chúng ta không cho phép yêu đương, nếu bị quản lý Giang biết chắc chắn sẽ đuổi anh đấy!Bạch Chấn Đông thấy khó hiểu hỏi:- Còn có chuyện này à?Vương Đại Hải gật đầu, tiếp tục giải thích:- Quản lý Giang nói yêu đương sẽ làm chậm trễ công việc.Trong khi bọn họ nói chuyện, ba người đồng nghiệp khác của tổ sáu lần lượt đi tới, phụ họa với tên béo:- Người anh em, Đại Hải nói không sai đâu.

Anh nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Tổ sáu chúng ta đã có mấy đồng nghiệp bị đuổi rồi đấy.Một người khác tương đối thấp, dáng người gầy gò buồn bã nói:- Anh nhìn thử mấy anh đây đi, tất cả đều bị quản lý Giang ép tới sắp điên rồi, nhìn thấy gái lại không thể tán, anh biết uất ức thế nào không?Người cuối cùng có lớn tuổi hơn, anh ta dường như đã lĩnh hội đầy đủ, than thở:- Tôi ở công ty đã bốn năm, bây giờ tôi cũng sắp ba mươi tuổi mà đến nay còn chưa có bạn gái, tình yêu của tôi sắp chôn thân ở Sữa Prairie rồi.Mấy người đang nói chuyện, chợt nghe có những tiếng bước chân dồn dập vọng tới.

Người tương đối béo nói nhỏ:- Quản lý Giang tới.Mấy người nhanh chóng trở lại bàn làm việc của mình.

Giang Hồng đi vào tổ sáu lại vỗ tay một cái, lớn tiếng nói:- Mọi người tạm thời dừng tay đã, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.Mấy người nhanh chóng nhìn qua Giang Hồng.


Ông ta chắp tay sau lưng lộ vẻ ta đây là lãnh đạo, giả vờ giả vịt nói:- Hôm nay tổ sáu chúng ta lại có thêm một nhân viên mới, cậu ta tên là Bạch Chấn Đông, mọi người hoan nghênh cậu ta đi!Bạch Chấn Đông bị nhắc tới tên liền đứng lên, khom lưng chào mọi người.

Bốn gã đồng nghiệp khác vỗ tay tỏ ra chào đón.Giang Hồng lại thận trọng nói:- Trước đó tôi đã tuyên bố về quy định của tổ sáu.

Nhưng hôm nay có đồng nghiệp mới tới, tôi lại tuyên bố lại.

Tôi hi vọng mọi người tuân thủ, cố gắng đạt được tổ xuất sắc nhất trong phòng thị trường của công ty.

Đầu tiên, người tổ sáu phải đoàn kết một lòng.


Thứ hai, nghiêm cấm yêu đương.

Thứ ba kẻ nào tính ăn không ngồi rồi thì sớm lăn đi.

Tổ chúng ta không giữ kẻ vô dụng.

Thứ tư, làm thành viên của tổ sáu thì phải dám khiêu chiến...Giang Hồng nói một hơi rất nhiều nội quy, đương nhiên có vài cái là quy định của công ty, có vài cái do Giang Hồng tự ý quyết định.

Ở Sữa Prairie, ông ta muốn trở thành nhân viên bán hàng xuất sắc, cho nên đặt rất nhiều gánh nặng lên trên người các thành viên của tổ sáu.Cuộc họp đang diễn ra, Lâm Nhược Yên lại đột nhiên xuất hiện ở tổ sáu, cũng thu hút sự chú ý của mọi người trong tổ sáu.

Tên mập khẽ nói:- Sếp tổng mới tới trông có vẻ tuyệt đấy!Khi Giang Hồng nhìn thấy Lâm Nhược Yên, cũng cung kính kêu lên:- Tổng giám đốc Lâm!Lâm Nhược Yên chỉ tùy ý nhìn qua liền thấy bóng dáng của Bạch Chấn Đông, cô liền nói với Giang Hồng:- Tôi tìm Bạch Chấn Đông một lát.Giang Hồng biết thằng nhóc Bạch Chấn Đông này vừa tới công ty đã có chút danh tiếng trong công ty, vì hắn đã giải quyết rắc rối nhỏ cho công ty.Nhưng ông ta không ngờ tổng giám đốc Lâm mới nhậm chức sẽ đích thân tới phòng thị trường tìm hắn, hơn nữa nhìn quan hệ của hai người có chút không bình thường.Giang Hồng thử hỏi:- Tổng giám đốc Lâm, ngài tìm hắn có chuyện gì vậy?Lâm Nhược Yên cũng không thể nói chuyện mua quần lót cho Giang Hồng biết, đành lạnh mặt nói:- Tôi tìm hắn có chuyện gì, còn cần anh duyệt sao?Giang Hồng vừa nghe đã biết giọng điệu không tốt, vội nịnh nọt:- Tổng giám đốc Lâm, tôi không phải có ý này, tôi chỉ là...Lâm Nhược Yên làm gì có thời gian nghe Giang Hồng giải thích, cô đã nghe nói Giang Hồng là em họ của Phó tổng giám đốc, Phó tổng giám đốc đột nhiên xin nghỉ bệnh, cô liền trút cơn giận lên người Giang Hồng.Hôm nay cô vừa lên nhậm chức, Phó tổng công ty đã xin nghỉ một tháng, còn có mấy người quản lý ở các phòng ban khác cũng đồng thời xin nghỉ.


Theo cô điều tra lại phát hiện ra mấy người quản lý phòng ban này đều là cấp dưới cũ của Vạn Nguyên Hồng.

Cho nên công ty xảy ra sự kiện xin nghỉ đồng loạt đều là do Vạn Nguyên Hồng cố ý thu xếp, mục đích chỉ có một, đó chính là làm Lâm Nhược Yên khó xử, phải gọi điện thoại cầu xin ông ta quay về.Nhưng Vạn Nguyên Hồng làm như thế, đơn giản là nghĩ Lâm Nhược Yên cướp vị trí của ông ta.

Ban đầu, ông chủ sữa Prairie bị ốm phải giao công ty cho Vạn Nguyên Hồng toàn quyền quản lý, không ngờ sau đó lại mời một con nhóc mới từ nước ngoài về.

Vạn Nguyên Hồng không thể tiếp nhận được điều này.

Cô dựa vào đâu chứ? Chỉ dựa vào mấy tấm văn bằng thôi sao?Để một cô nhóc không hề có kinh nghiệm đến tiếp nhận đội ngũ của Vạn Nguyên Hồng, trong lòng ông ta khẳng định không phục.

Sữa Prairie phát triển đến nay, có quy mô như vậy thì chỉ có thể là công lao của ông ta mà thôi.Lâm Nhược Yên không nhịn được nói:- Được rồi, tôi không muốn nghe anh giải thích nữa.Lâm Nhược Yên nói xong gọi thẳng tên:- Bạch Chấn Đông tới văn phòng của tôi.Ở trước mắt bao nhiêu người, Lâm Nhược Yên trực tiếp dẫn Bạch Chấn Đông ra khỏi phòng thị trường.Mấy đồng nghiệp khác không ngừng hâm mộ, trong lòng đầu oán trách mình quá xấu, bằng không có lẽ cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt như Bạch Chấn Đông.Bọn họ cũng nghi ngờ có phải Bạch Chấn Đông và Lâm Nhược Yên có quan hệ đặc biệt hay không, bằng không cô sao có thể đích thân đến phòng thị trường đòi người.Sau khi Bạch Chấn Đông và Lâm Nhược Yên rời đi, Giang Hồng phun mạnh một bãi nước bọt vào trong thùng rác, lẩm bẩm:- Mẹ nó! Kiêu căng cái gì chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ đuổi cô đi, xem cô có thể vênh váo được bao lâu!Đến văn phòng tổng giám đốc, Bạch Chấn Đông đúng lúc trình cái quần lót lên, áy náy nói:- Tổng giám đốc Lâm, thật ngại quá, vừa rồi nhất thời không cẩn thận làm rách túi.Lâm Nhược Yên liếc nhìn cái quần lót trong túi, nhíu mày hỏi:- Sao lại là màu hồng?Bạch Chấn Đông gãi đầu, cười cợt nhả nói:- Trên tờ giấy không thấy cô viết chính xác phải lấy màu gì, nên tôi chọn màu hồng cho cô.


Tôi thấy cô mặc màu hồng chắc chắn là đẹp!Lâm Nhược Yên trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:- Ai nói cho ngươi biết là tôi phải mặc?Bạch Chấn Đông lắp ba lắp bắp hỏi:- Tổng giám đốc Lâm, cô...!không phải sáng sớm cô không mặc...!cái đó...Hắn còn chưa nói xong đã bị Lâm Nhược Yên ngắt lời:- Anh câm miệng lại cho tôi! Về sau không cho phép anh nhắc tới chuyện sáng nay!Bạch Chấn Đông liên tục gật đầu ra vẻ hoàn toàn nghe lời, cũng biết nhược điểm của Lâm Nhược Yên.Lâm Nhược Yên lại đưa ra yêu cầu vô lý:- Còn nữa, không cho phép nghĩ linh tinh!Lời này có hơi khó làm, hắn có vẻ oan ức nói:- Tổng giám đốc Lâm, cái này thì làm sao khống chế được chứ? Đầu óc tôi cũng đâu phải ti vi mà cô ấn cái thì nó có thể dừng lại được.- Tôi không quan tâm.

Nếu anh dám suy nghĩ linh tinh, tôi giết chết anh!Trong lòng Bạch Chấn Đông thầm cười gian.

Là làm ở văn phòng à? Hay làm ở chỗ khác?Nghĩ đến đây, trên mặt Bạch Chấn Đông thoáng cười xấu xa, đúng lúc bị Lâm Nhược Yên bắt gặp.- Anh lại suy nghĩ linh tinh gì đấy? Anh có tin tôi cạy não anh ra không?Lâm Nhược Yên vừa nói vừa lấy từ trong ngăn kéo ra một cái kéo.Bạch Chấn Đông vừa nhìn thấy cái kéo liền hoảng sợ, , theo bản năng che hạ bộ, kinh hồn bạt vía hỏi:- Tổng giám đốc Lâm, cô cạy não mà cầm kéo làm gì?Chỉ nghe thấy "xoẹt" một tiếng, Lâm Nhược Yên đã dùng kéo cắt bỏ mác quần lót, miệng nói đầy thâm ý:- Nếu sau này anh mà dám có suy nghĩ linh tinh về tôi, tôi lại cắt nó hộ anh!- Không dám!Bạch Chấn Đông vội vàng thỏa hiệp.Lúc này, Lâm Nhược Yên cắt mác xong liền căn dặn hắn:- Anh ra ngoài giữ cửa giúp tôi, không cho phép bất kỳ người nào vào bao gồm cả anh.

Nếu anh tự tiện xông vào mà không được sự cho phép của tôi, tôi lại thật sự cắt anh đấy!Văn phòng của Lâm Nhược Yên là hình thức khép kín, vừa đóng cửa thì bên ngoài văn phòng hoàn toàn không nhìn thấy gì, ngay cả bên trong xảy ra chuyện gì cũng không nghe không thấy.

Nhưng Bạch Chấn Đông phát hiện, ngoại trừ văn phòng tổng giám đốc là hình thức khép kín, văn phòng quản của ban quản lý khác đều là hình thức mở.

Nếu không phải vậy, Lâm Nhược Yên cũng chỉ có thể vào nhà vệ sinh để thay.Đương nhiên, Bạch Chấn Đông biết Lâm Nhược Yên đóng cửa làm gì nhưng vẫn cố ý nói:- Tổng giám đốc Lâm! Ngài cứ yên tâm thoải mái mặc đi! Tôi sẽ canh giữ cửa văn phòng tổng giám đốc, không cho ai bước vào cả.Lâm Nhược Yên nghe vậy liền đỏ mặt, thúc giục:- Anh nhanh cút ra ngoài cho tôi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận