Yêu Chuộng

Chia tay đi.

Quý Thức nói nhẹ nhàng dường như tan ra xung quanh, nhưng Lục Sâm vẫn nghe được rõ ràng.

Anh cúi đầu nhìn Quý Thức, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài và đuôi mắt có chút phiếm hồng như trước. Nhưng lại không thể nhìn thấy cặp mắt kia, không biết ngay lúc này bên trong chứa đựng cảm xúc như thế nào.

Vốn dĩ Quý Thức nói "Chờ không nổi" chính là chờ không nổi để nói chia tay với anh sao?

Lục Sâm máy móc mà nghĩ như thế, anh cho rằng mình sẽ kinh ngạc, sẽ tức giận, sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng kỳ quái chính là, anh cũng không bởi vì vậy mà sinh ra cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí có một tia... nhẹ nhàng.

Có lẽ một đoạn tình cảm như vậy, bọn họ đều đã quá mệt mỏi.

Lục Sâm khẽ nhắm mắt lại, ôm chắt Quý Thức trong lòng, có chút mệt mỏi nói: "Được".

Quý Thức không nói gì nữa, cũng không ai lên tiếng. Hai người cứ như vậy ôm nhau đến tận sáng. Cũng không biết người kia cũng một đêm không ngủ.

Như là trong một đêm tuyết mênh mông, trời vừa hừng sáng liền như tan ra thành nước, giữa đất trời chuyển dời, rốt cuộc vẫn không giữ lại được.


Bọn họ rốt cuộc vẫn là không đợi đến được tròn một năm.

Sáng hôm sau, cả hai đều không nhắc đến đề tài hôm trước, hai người vô cùng ăn ý đi ăn sáng, đi dạo phố, nói chuyện phiếm.

Lục Sâm dẫn Quý Thức đến những nơi đẹp nhất, ăn những món ngon nhất. Bọn họ thậm chí ở chỗ hồ ước nguyện ném tiền xu xuống, thầm ước nguyện vọng chỉ mình mình biết.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng kem, Lục Sâm hỏi Quý Thức: "Muốn ăn kem không?"

Quý Thức gật gật đầu, ý bảo Lục Sâm đi mua.

Lục Sâm liền đi xếp hàng, mua một cái vị nguyên chất và một cái vị trà xanh. Đưa que trà xanh cho Quý Thức.

Quý Thức cắn một cái, lại đưa tới miệng Lục Sâm, sau đó liền cắn một cái trên que của Lục Sâm.

Lục Sâm bất đắc dĩ sờ sờ đầu cậu, Quý Thức liền híp mắt cười, cười giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Dụ hoặc lại lóa mắt.

Đặc biết đẹp, cũng rất câu nhân.

Lục Sâm móc di động ra, cười selfie cũng với Quý Thức. Hai người giơ kem, gương mặt trẻ trung được ánh mặt trời rọi sáng, mạ lên một tầng ôn nhu mông lung.

Nhìn qua lại như một cặp yêu nhau thường thấy.

Hôm đó Lục Sâm vẫn luôn đi dạo cùng với Quý Thức, ý cười hòa hợp bao phủ trên người họ, không ai biểu hiện ra một tia không kiên nhẫn.

Lục Sâm cảm thấy đây là ngày đẹp nhất trong một năm qua của bọn họ, tốt đến mức làm anh có chút luyến tiếc.

Trời dần tối, Lục Sâm ngẩng đầu nhìn về phía tây, trong lòng khẩn trương dâng lên càng cao, làm anh có chút khó thở.

Anh nắm chặt tay Quý Thức, cũng biết rằng khi đôi tay này rút ra, anh sẽ không cầm lại được nữa.


Trên đỉnh giáo đường, tiếng chuông gõ tám nhịp, Quý Thức dừng chân, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Lục Sâm, trong mắt một mảnh yên lặng: "Em phải đi rồi, anh đưa em ra sân bay nhé?"

"Được".

Từ chỗ ở của Lục Sâm đến sân bay không xa. Quý Thức đeo balo lên xe, Lục Sâm ngồi xuống bên cạnh cậu, trên đường đi, hai người vẫn luôn nắm chặt tay nhau.

Có thể là mười phút, cũng có thể là hai mươi mấy phút. Lục Sâm không nhớ rõ, anh đã đánh mất năng lực xác định thời gian, chỉ có thể dựa vào bản năng để biết rằng khoảng thời gian này không quá dài.

Đâu phải là không dài, là quá ngắn, thật sự quá ngắn.

Tới sân bay, Lục Sâm đưa tay ôm lấy Quý Thức, cúi đầu hôn trên môi cậu một cái, rất nhẹ, cũng rất nhanh. Sau đó anh buông tay ra, hai người chỉ đứng cách nhau nửa mét.

"Lên đường bình an". Lục Sâm thấp giọng nói "Gặp lại sau".

Quý Thức không cười, chỉ gật gật đầu: "Hẹn gặp lại".

Sau đó xoay người đi về phía trước.

Lục Sâm vẫn luôn nhìn về phía Quý Thức rời đi, đến tận khi tin máy bay cất cánh truyền đến mới yên lặng một mình trở về.

Toàn bộ quá trình đều thật bình tĩnh, không có khóc lóc thảm thiết, cũng không có cuồng loạn. Bọn họ dùng cách bình thản nhất này để kết thúc mối quan hệ.


Quả thực đúng với câu nói: bắt đầu là củi khô lửa bốc, thì kết thúc cũng nhanh chóng không một tiếng động.

Đó là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.

Sau đó Lục Sâm tiếp tục hoàn thành việc học ở nước ngoài, sau khi trở về nhà bên cạnh đã dọn đi, không biết hai vợ chồng kia lại đi đến đâu để tìm linh cảm.

Lục Sâm cứ như vậy tới tới lui lui cho đến khi tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, anh ở lại nước ngoài quản lý sản nghiệp của Lục thì, vài năm sau mới về nước tiếp nhận tổng bộ.

Sau đó thì gặp lại Quý Thức.

Lúc này, cách lần cuối bọn họ gặp nhau đã qua bảy nă,.

Hồi ức kết thúc, khởi đầu một mối duyên mới ~

# Hết chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui