Yêu Chuộng

Lúc Lục Sâm tỉnh lại theo thói quen định nhìn di động. 7 giờ đúng, vị trí bên cạnh không biết từ khi nào trống không, hơi âm đều tan hết, nghĩ đến Quý Thức đã đi rất lâu rồi.

Ngày hôm qua không xử lý được mấy công tác chồng chất bên nhau, thư ký lại gọi thúc giục, Lục Sâm không còn lý do lại lười biếng, chỉ đành phải mở notebook ngồi ở trên giường xem xét tài liệu.

Chờ mọi chuyện trên đầu giải quyết xong đã thấy thời gian rất nhanh đến giữa trưa.

Lục Sâm lúc này mới cảm thấy đói.

Anh thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài ăn một chút gì đó.

Khách sạn ở gần điện ảnh thành, thuận lợi cho các đoàn làm phim. Nhưng xung quanh tương đối vắng vẻ. Lục Sâm lái xe một giờ mới đến nội thành, tùy tiện tìm một quán ăn trưa.

Cơm nước xong đã hơn 12 giờ, Lục Sâm lang thang không có mục tiêu đi dạo trên phố, nhìn thấy một cửa hàng đồ ngọt thì đi vào.

Anh nhớ rõ Quý Thức rất thích ăn bánh kem của cửa hàng này.

Xách theo một hộp giấy đóng gói tinh mỹ ra cửa, Lục Sâm nghĩ nghĩ lại xoay trở lại, bảo nhân viên cửa hàng đóng gói toàn bộ số bánh còn lại, tất cả đều đem vào xe.

Ngồi vào ghế lái, anh quay đầu nhìn đống hộp hộp gói gói chất đầy phía sau, có chút thần kỳ rằng mình vậy mà có một ngày có thể hóa thân thành một nhân viên giao hàng.

Xe chạy đến điện ảnh thành thì đoàn phim vẫn chưa quay xong một cảnh phim. Lục Sâm ngồi trên xe một lát, nhìn thân ảnh Quý Thức xuất hiện mới xuống xe đưa bánh kem cho nhân viên công tác phát cho mỗi người một phần.

Nhận được bánh kem, mọi người đều sôi nổi nói: "Cảm ơn Lục tổng". Lục Sâm gật gật đầu xách theo một hộp bánh bước về phía Quý Thức.

Quý Thức ngồi ở khu nghỉ ngơi tạm, cách thật xa đã thấy Lục Sâm, vẫy vẫy tay về phía anh.


Lục Sâm bước qua đem bánh kem đưa cho Quý Thức: "Đây, món em thích".

Quý Thức nhìn qua lớp giấy kiếng thấy thứ bên trong liền nói: "Anh vẫn còn nhớ rõ sao".

"Uhm, trí nhớ của anh không kém như vậy".

Quý Thức đem hộp đặt trên đùi, từng chút từng chút vuốt ve nơ con bướm trên hộp giấy.

Lục Sâm cúi đầu nhìn chằm chằm tay cậu: "Khi nào thì xong?"

"Chắc mười phút nữa".

"Vậy em mau ăn đi". Lục Sâm giơ tay vén một sợi tóc ra phía sau tai, lại nói tiếp: "Quay xong ăn cũng được, anh về khách sạn trước".

Quý Thức cầm tay anh quơ quơ: "Vâng".

Lục Sâm đi rồi, Đường Xuyên cũng đem bánh kem lại. Quý Thức không quá phản ứng cậu ta, làm bộ dáng như không phát hiện ra.

Đường Xuyên ngốn một mồm bánh kem trong miệng, một chút hình tượng cũng không thèm để ý.

"Quý ca, anh sao không ăn vậy?"

Quý Thức nâng mí mắt lên liếc cậu ta một cái, thất thần ừ một tiếng.

Đường Xuyên ánh mắt mờ mịt không hiểu nói: "Ừ là ăn hay không ăn vậy?"

Quý Thức hít một hơi thật sâu, nhắc nhở cậu ta: "Ăn ít thôi, cậu là diễn viên, giữ dáng người là điều bắt buộc phải nhớ đó".

Đường Xuyên không thèm để bụng, thò qua nói: "Quý ca, anh sợ mập lên hả?"

"...... không phải"

"A, vậy anh......"

"Tôi đã tôi sẽ không chạm vào cậu, càng sẽ không bao dưỡng cậu". Quý Thức đánh gãy cậu ta: "Cậu không phải đã leo lên đùi Lục Sâm sao, còn tới tìm tôi có vẻ không thích hợp nha?"

Đường Xuyên mở to hai mắt ra nhìn, tựa như cảm thấy không tin nổi, ngay cả bánh kem cũng quên ăn: "Anh sao nói Lục tổng như vậy? Anh ta là người tốt".

Quý Thức lúc này mới ngẩng đầu lên nghiêm túc đánh giá Đường Xuyên. Cậu trước kia chưa từng gặp qua người này, không ngờ ngày đầu tiên đóng phim đã bị đeo bám, ba câu không rời cái ý muốn được bao dưỡng.

Quý Thức đã sớm nói rõ với cậu ta, nói mình không có hứng thú với cậu ta. Nhưng Đường Xuyên vẫn cứ chạy theo cậu từ đầu đến đuôi không rời chút nào.


Hôm qua cậu cho rằng Đường Xuyên đã thay đổi mục tiêu, theo đuổi Lục Sâm. Nhưng cũng biết cậu ta không thành công, chỉ là không biết Lục Sâm nói gì làm cho Đường Xuyên lại che chở anh ta.

Quý Thức đột nhiên cảm thấy tiểu hài tử này có chút ý tứ, cười hỏi: "Cậu đã biết?"

Đường Xuyên nghiêm túc nói: "Anh ấy hôm qua còn khuyên em, bảo em phải học tập anh".

Lục Sâm khi nào thì thích giúp đỡ người khác như vậy. Quý Thức có chút muốn bật cười, không màn muốn tặng anh ta một đóa hoa hồng.

Nghĩ vậy, biểu tình của Quý Thức trở nên nhu hòa hơn, cả người phảng phất đều mềm xuống, cùng với người vừa mới chĩa mũi nhọn lúc này hoàn toàn không giống.

Đường Xuyên lúc này mới đánh bạo hỏi: "Quý ca, anh và Lục tổng là... có một chân sao?"

Quý Thức chống cằm cười nhìn cậu ta, nụ cười kia rất đẹp, Đường Xuyên lại một lần nữa cảm thấy ánh mắt mình lung lay.

"Em nhìn ra được". Cậu chỉ chỉ hộp giấy trên đùi của Quý Thức: "Anh ấy chạy thật xa như vậy mua bánh kem cho anh".

"Nói làm như cậu không ăn vậy". Quý Thức đem dây trên hộp giấy quấn một vòng lên ngón tay, giọng có chút trầm thấp.

"Này đâu có giống nhau". Đường Xuyên đem cái bánh kem của mình vừa so vái bánh của Quý Thức vừa nói: "Em không có loại đóng gói như của anh nha".

Quý Thức đem hộp đặt trên bàn bên cạnh: "Một cái bánh kem thôi mà, cậu làm như mình là trinh thám vậy".

Đường Xuyên bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Em chính là thấy vậy đó".

Quý Thức khẽ hừ một tiếng, thần sắc không thay đổi gì.

Đường Xuyên thật sự rất tò mò, nhịn không được miệng tiện hỏi: "Hai anh biết nhau như thế nào?"

Quý Thức liếc cậu ta một cái, cũng không giấu giếm: "Trước kia đã từng là hàng xóm".


"Kia... Hai anh có phải cũng đã lên giường không?"

Quý Thức phảng phất lúc này mới nhận ra Đường Xuyên ngạc nhiên đánh giá cậu ta. Cậu không tức giận, chỉ là kinh ngạc cảm thán cái tên Đường Xuyên này không biết tính cách có bao nhiêu thiếu tâm nhãn đến không thể tưởng tượng được.

"Sao thế, muốn lây tin tức của tôi đi bán à?"

Đường Xuyên vội vàng phủ nhận: "Không có không có. Em chỉ là tò mò anh vì sao trước kia không chịu chạm vào em, em nhìn ra được anh thích đàn ông, em lớn lên...... Hẳn là cũng không tệ, nhưng nếu anh và Lục tổng...... Anh cũng là ở dưới sao, trách không được anh không cho em đến phòng anh".

Quý Thức thở dài, có chút phát sầu nhìn Đường Xuyên, đứa nhỏ này không ngốc, khả năng logic đều rất khá, thoạt nhìn chỉ là một tiểu chuẩn ngốc bạch ngọt, cũng không biết nếu không ôm đùi thì khi nào mới có thể hết khổ được đây.

Thấy Quý Thức nhìn chằm chằm mình, Đường Xuyên cho rằng cậu đang hiểu lầm, vội vàng nói: "Quý ca, anh yên tâm, em tuyệt đối không nói ra chuyện này".

Quý Thức xoa trán ừ một tiếng.

Đạo diễn bên kia đã gọi người, Quý Thức đứng dậy chuẩn bị đi qua, nghe Đường Xuyên phía sau nhỏ giọng nói: "Quý ca cố lên, em cổ vũ hai người".

Quý Thức quay đầu nhìn lại: "Vì cái gì?"

"Không vì cái gì cả". Đường Xuyên gãi gãi đầu: "Anh không thích Lục tổng sao?"

Quý Thức nhìn cậu ta thật sâu một cái, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, quay đầu đi ra ngoài.

# Hết chương 16


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui