Chiều hôm ấy, chị Nhung dọn dẹp tương đối ổn thỏa xong rồi đội nón đi ra khỏi nhà. Anh Hậu cũng đi mất từ lúc ăn xong bữa trưa, sau cuộc cãi vã nhẹ lúc sáng, hai người không nói thêm câu gì với nhau nữa. Có lẽ anh già mồm vậy thôi chứ có chị ở nhà anh được ăn no, quần áo thơm tho sạch sẽ. Mừng còn chẳng hết, nếu cứ già mồm chửi có khi anh mất vợ, bởi vậy anh im lặng không dám hé răng câu nào.
Trước khi sang đến nhà bố mẹ anh Hậu, chị Nhung ghé vào quán nhỏ ven đường mua cho hai ông bà bên ấy hộp bánh quy và gói kẹo trái cây cho tụi nhỏ. Dẫu gì chị cũng mang tiếng đi làm xa về, đến tay không ông bà ấy lại hoạch họe. Đến nơi, chỉ có mẹ chồng chị ở nhà, thấy chị sang bà ta tru tréo lên:
Ối làng nước ơi, con dâu nhà tôi nó đi đánh đĩ theo trai, bây giờ nó mới mò mặt về đây này...
Giọng bà ta ngoa ngoắt, chua loét còn lanh lảnh khiến cả xóm người ta nghe được, họ kéo nhau đến xem kịch hay.
Con chào mẹ ạ!
Chị bước vào trong mà cổ họng nghẹn ngào, chị không ngờ thời gian chị không có ở nhà họ đã đánh giá chị thấp hèn như vậy. Họ đâu có biết chị vì đứa con trai oan nghiệt của họ mà phải tha phương, không biết ngày trở về... Nước mắt chị cứ chảy mãi không thôi. Mẹ anh Hậu lại bắt đầu nói tiếp, ánh mắt bà nhìn đông nhìn tây trông rất gian:
Chị mang những thứ này về, nhà tôi nghèo cũng không cần đến cái bánh cái kẹo chị bố thí.
Xin lỗi, những thứ ấy chị mua được bằng cách dạng háng ra cho lũ đàn ông nó sướng thì tôi phỉ, tôi phỉ nước bọt!
Thứ dơ bẩn!!!
Mẹ!!!
Chị Nhung nói như hét lên.
Tại sao mẹ lại nói con như vậy???
Tại sao mẹ không hỏi xem con đã đi đâu, làm gì?
Mẹ không thông cảm cho con, lại còn đi nói như vậy???
Á à.. cãi à? Cãi à?
Mày đi hỏi cả cái làng này xem, còn ai không truyền tai nhau mày đi đánh đĩ không con kia, giờ mày giả bộ thanh cao à?
Con trai nhà tao vô phúc mới lấy phải loại như mày... hứ hừ...
Bà ta vừa nói, hai tay chống nạnh, giọng đanh thép hét to cho cả làng nghe thấy. Lúc này Chị Nhung ước có cái lỗ nẻ nào dưới đất để chị chui xuống, quả thực chị nhục nhã vô cùng, người ngoài người ta đứng đó bàn tán, xì xào, chắc họ cũng nghĩ chị như lời mẹ chồng chị nói nên có người bĩu môi, quắc mắt lườm chị ra mặt.
Chị không thể thanh minh cho bản thân mình lúc này, vì có giải thích cũng chẳng ai tin cả. Nước mắt cứ chảy ra không thôi, quá xấu hổ trước dân làng, chị Nhung nói lí nhí:
Hôm nay mẹ không vui thì con xin phép đi về, lúc khác con lại đến. Con mua cho bố mẹ với các cháu ít bánh kẹo, gọi là quà đi xa về!
Nói xong Nhung toan quay người ra bỏ về thì bất ngờ bà ta cầm lấy cái túi đựng bánh kẹo chị vừa mua vứt cái bụp vào người chị, mồm tiếp tục tru tréo:
Mày mang về mà ăn. Nhà tao không cần ăn cái thứ này, mang về đi.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, chị cầm lấy túi kẹo rồi chạy như bay ra khỏi nhà bố mẹ anh Hậu, mặc cho người ta chỉ trỏ, xì xào, chị bỏ chạy thật nhanh, trên đường vì không chú ý nên thành ra lại chạy đến nhà mẹ đẻ chị. Thấy con gái hớt ha hớt hải, mẹ chị lo lắng hỏi con gái xem có chuyện gì:
Sao thế hả Nhung?
Sao mà như người mất hồn vậy?
Lúc này như tìm được người dựa dẫm, chị ôm chầm lấy mẹ rồi khóc òa lên, bao nhiêu nhục nhã, uất ức ứ nghẹn nãy giờ chị khóc như mưa, mẹ chị hiểu nên im lặng không nói gì. Cứ để yên cho con gái khóc cho đã đi, hai mắt chị sưng ngấn lệ, đỏ ngầu, mãi rồi cũng thôi, chị nói:
Con nghe lời mẹ.
Ngày mai mẹ nhờ bác Hạnh làm đơn ly hôn cho con, con không thể chịu đựng cuộc sống này thêm một phút giây nào nữa...
Mẹ chị không ngờ chị lại quyết đính nhanh như vậy, bà mừng lắm, lúc sáng bà đề nghị như vậy chỉ sợ chị không đồng ý, sợ chị cam chịu số phận. Giờ thấy con gái quả quyết thì bà vui, song bà tò mò muốn biết vì sao chị khóc tức tưởi như vậy chạy đến đây đòi ly hôn nên hỏi tiếp:
Có chuyện gì kể mẹ nghe xem nào?
Chị Nhung sụt sùi kể lể:
Con nghe lời mẹ, chiều nay con qua bên nhà ông bà bên ấy, có mua ít bánh kẹo...
Vừa nói chị vừa nhìn xuống túi kẹo mình mua...
Ừ. Xong sao?
Con đem qua đó, vừa nhìn thấy con bà ấy đã chửi rủa, nói con đi đánh đĩ theo trai để có tiền về mua bánh kẹo...
Bà ấy bảo không cần thứ đó, rồi bảo con trai họ vô phúc mới lấy phải con
..
Quá xúc động nên vừa kể chị lại òa lên khóc, không ra đầu đuôi ngọn ngành gì nữa. Chỉ nghe vậy thôi là mẹ chị đã hiểu hết rồi, thì ra họ mắng chửi con bà, họ coi thường con gái bà đến thế. Nghĩ thương con, hai hàng nước mắt của bà lại tuôn ra như mưa theo con gái.
Được rồi. Nín đi, đừng khóc nữa, mai mẹ bảo bác Hạnh bác viết đơn rồi gửi đi, mình lo ít tiền là sẽ xong thôi. Nhanh chóng!
Dạ. Mẹ cứ nhờ đi, con có tiền đây rồi, mai mẹ đem gửi bác ấy luôn, càng nhanh càng tốt mẹ ạ.
Ừ.
Hai mẹ con tỉ tê mãi, chị Nhung đứng lên về bên nhà. Lần này không phải chị về để nấu cơm hay dọn dẹp gì cho anh Hậu cả, chị quay về là thu dọn quần áo của mình, tranh thủ lúc anh Hậu không có nhà, chị đào cái hũ dưới chân giường lên, nhét tiền vào người, ôm bọc quần áo vừa gấp và đi về nhà mẹ đẻ. Chị hứa, từ nay sẽ không bao giờ lưu luyến hay đặt chân vào ngôi nhà này nữa, sự đau khổ, tủi nhục trong suốt thời gian qua sẽ chấm dứt tại đây.
Ngày anh đón chị về nhà làng trên xóm dưới rình rang, giờ chị bỏ về nhà mẹ đẻ như một thân gái đầy tội lỗi. Trời hãy còn nắng, chị kéo chiếc nón che đi nửa khuôn mặt, lầm lũi nhìn xuống đường mà đi từng bước nặng nề. Ai nhìn, ai ngó nghiêng, ai xì xào chị cũng mặc kệ, bởi chị chịu hết nổi rồi. Thấy con gái ôm quần áo về nhà bố chị không nói gì cả, không khí nặng nề bao trùm lấy không khí gia đình, không ai nở nấy một nụ cười.
Căn nhà nhỏ phía dưới là nơi mà trước đây chị và vợ chồng anh cả ở. Bố mẹ chị ở nhà trên, nhà dưới có hai gian buồng, vợ chồng anh cả ở 1 gian, chị Nhung 1 gian. Nay chị bỏ chồng về nhà thì lại vào gian buồng đó để ở, lâu lắm rồi chị mới được ngủ ở nhà của mình, cả ngày nay tất tưởi chạy đi chạy lại rồi dọn dẹp nhà cửa cho anh Hậu, đêm qua thì không ngủ được. Trở về nhà chị tìm được cảm giác bình yên, được bố mẹ bao bọc nên tâm hồn vì thế mà thoải mái, nhẹ nhõm hơn, chỉ trằn trọc 1 lát là chị ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau chị hãy còn say giấc thì giật mình bởi tiếng đàn ông trung niên, nghe quen quen, chị mở mắt và lắng nghe:
Bác Hạnh à, em nhờ bác chút chuyện đấy, bác xem có giải quyết ngay được không?
Bố chị hỏi trước.
Cái này thì dễ thôi, đơn giản mà, cô chú cứ yên tâm, cứ giao cho tôi. 1 thời gian là xong xuôi.
Vậy trăm sự nhờ bác giúp đỡ, chúng em học hành ít, chữ nghĩa không nhiều nên mấy chuyện này không rành lắm. Bác cố gắng giúp đỡ em nhé, lộ phí như nào vợ chồng em xin gửi bác chè thuốc ạ!
Mẹ chị nói thêm.
Ấy, cô chú là chỗ thân tình, tôi giúp thôi, không phải khách sáo thế.
Nhưng bác nhận lời giúp đã là may mắn rồi, tiền xăng xe rồi các thứ nữa. Thôi bác cứ cầm tạm giúp em, có chi phí gì phát sinh bác cứ bảo, bác làm hộ thôi chứ có được lợi lộc gì đâu...
Chỉ mong nhanh nhanh để con Nhung nhà e nó giải thoát được thằng khốn nạn ấy bác a!
Nói đoạn mẹ chị dúi vào túi quần bác Hạnh mấy trăm gọi là tiền xăng xe và chè thuốc.
Cô chú khách sáo quá. Vậy tôi nhận, yên tâm tôi quen mấy ông bên tòa án, đảm bảo sẽ giải quyết nhanh thôi.
Được thế thì còn gì bằng nữa ạ.
Vậy em cảm ơn trước nhé.
Không có gì, thôi tôi đi về luôn đây.
Bác ở lại chơi đã, sáng nay bà nhà em đi chợ sớm mua được ít lòng lợn ngon lắm, bác ở lại chơi em đánh bát tiết canh, anh em mình uống chén rượu.
Bố chị giữ khách ở lại.
Thôi, tôi về không bà ở nhà lại kêu la thì khổ. Lúc khác tôi qua, thế nhá.
Nói đoạn bác Hạnh nổ chiếc xe máy bịch bịch rồi phóng đi mất. Thấy khách đã về, chị Nhung mới ngồi dậy, chải tóc rồi bước ra ngoài. Lâu lắm chị mới cảm nhận được không khí buổi sáng trong lành thế này, ngoài vườn rau chim hót líu lo chào ngày mới. Theo như lời bác Hạnh thì chắc chắn chuyệnn ly hôn sẽ được giải quyết ổn thỏa, nghĩ đến mà chị cũng thấy hy vọng hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...