29.1: Đừng như vậyTiễn Vương Nhược Thành tôn đại Phật này, Đoàn Hồng Huyên dặn dò giám đốc khách sạn đi mua thuốc xong, trong phòng khách chỉ còn lại Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam hai người, nhất thời cả hai không nói gì.“Em đi tắm trước đây.” Thân thể vốn ướt nhẹp của Ngải Tử Lam đã khô nhiều rồi, liền cảm thấy trên người dinh dính, rất là khó chịu.“Ừ.
Nhớ tắm sạch chút.” Đoàn Hồng Huyên lãnh khốc nhìn chiếc eo trắng nõn của Ngải Tử Lam, dáng người thướt tha, thần sắc ám muội nói.Ngải Tử Lam lại cho rằng hắn là đang chê cô rơi xuống nước, có chút dơ, vừa nãy hắn còn ôm mình một đường, nhất định đã làm dơ cả hắn rồi, bèn không nói gì, chỉ áy náy cúi đầu, vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng tắm.Không thể không nói, phần cứng căn phòng sang trọng của khách sạn 5 sao vẫn là khiến cho người ta thoải mái.Hôm nay quả thực là một ngày xảy ra nhiều chuyện.
Nghĩ lại một chút liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi.Vòi hoa sen chảy xuống, Ngải Tử Lam để mặc cho nước chảy từ trên đầu xuống tới chân, hoàn toàn thả lỏng cơ thể, nhắm đôi mắt lại, từ từ xua đi sự mệt mỏi và bất an.Lần dạ tiệc này, cô lần đầu tiên chân chính tiếp xúc với những nhân vật trong giới thượng lưu.
Mà tất cả những thứ này, cô rất rõ, đều là vì cái thân phận phu nhân tổng tài tập đoàn Đoàn Thị này.Làm quen với nhiều người như vậy, trong lòng cô trước sau đều ghi nhớ việc lợi dụng mối quan hệ với những người này như thế nào để tra ra chân tướng cái chết của mẹ, và danh chính ngôn thuận đoạt lại Ngải Thị, tiếp quản Ngải Thị.Dù sao thì Ngải Thị cũng là tâm huyết cả đời của bà ngoại, quyết không thể dễ dàng bị hủy trong tay Ngải Thành Quốc, Hà Phương và Ngải Tử Kỳ ba người bọn họ.Sự việc cần làm từng bước từng bước một.
Gấp gáp không ăn được tàu hũ nóng.Ngải Tử Lam kỳ cọ xong thân thể, mặc lên người bộ áo choàng sạch sẽ hoàn toàn mới đặt ở bên cạnh, chỉ cẩm thấy thân thể đau nhức giờ đây đã vô cùng thoải mái, thân thể từ đầu đến chân đều mềm mại.Mở cửa phòng tắm, mang theo chút hơi nóng, Ngải Tử Lam một mặt rạng rỡ đầy sức sống, trắng hồng, sáng bóng, trên người mang một cỗ hương thơm nhẹ.Đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, Đoàn Hồng HUyên cảm nhận được Ngải Tử Lam bước ra, quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một bức tranh, chỉ cảm thấy Ngải Tử Lam lúc này đây hấp dẫn mê người biết bao, câu dẫn người ta phạm tội.Theo bước chân cô đi lại, hơi thở hương thơm quấn quanh lấy mũi.Thật là thơm.
Đoàn Hồng Huyên thầm cảm thán.
Ánh mắt đần trở nên sâu thẳm thâm thúy, mang theo một ngọn lửa cháy hừng hực.
Hương vị thật giống ngày hôm đó bọn họ trên đỉnh Vu Sơn mây mưa a.Nói thật, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, lại còn là một đôi vợ chồng mới cưới.
Nếu không xảy ra chuyện gì, nói ra sẽ chẳng ai tin.Đoàn Hồng Huyên tự nhận không phải là chính nhân quân tử gì cả, rất khó để mà dửng dưng một chút phản ứng cũng không có khi ở bên cạnh người vợ xinh đẹp dịu dàng như thế này.
Chẳng qua trong lòng hắn vẫn có chút chừng mực, quan hệ hai người vẫn chưa tới bước đó, huống hồ vừa mới rơi xuống nước, Ngải Tử Lam bây giờ cần phải được nghỉ ngơi nhiều chút.Cố gắng kiềm chế cảm xúc mãnh liệt trong người, Đoàn Hồng Huyên một tay cầm ly nước sôi để nguội đưa tới trước mặt Ngải Tử Lam, một bàn tay xòe ra, bên trong là một viên nang, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng liền trở nên nhu hòa, dùng giọng như là dỗ trẻ nhỏ dịu dàng nói: “Nào, lại đây uống thuốc.”Đối diện với sự dịu dàng của Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam có chút thụ sủng mà kinh ngạc, nhận lấy nước và thuốc, lại có chút chần chừ không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm viên nang trong lòng bàn tay.“Sao vậy?” Đoàn Hồng Huyên cảm thấy cô có chút không tự nhiên.Lúc trước mỗi lần bị bệnh, bất luận là nặng hay nhẹ, bên cạnh đều có bà ngoại chăm sóc cho cô, từng li từng tí quan tâm cô.
Nhưng bây giờ…..Nghĩ tới đây, Ngải Tử Lam nhất thời cảm thấy bi ai, đáy lòng tràn ngập một cỗ ưu thương, đôi mắt khẽ đỏ lên, khóe mắt đẫ bắt đầu ướt.Cô thật sự nhớ bà ngoại a.Bởi vì mẹ cô sớm đã mất khi cô mới một tuổi, ấn tương của Ngải Tử Lam về mẹ rất là mơ hồ, nhiều khi đều là dựa vào miêu tả của bà ngoại, cộng thêm sự tưởng tượng của mình, trong lòng nói chung có chút xa lạ.
Nhưng bà ngoại thì khác, ngoại bên cô mười mấy năm liền, ở Ngải gia lạnh lùng không thân thiện che chở cho cô mười mấy năm.Nhưng bây giờ, chỉ còn lại mỗi mình cô.Ngải Tử Lam sụt sịt mũi, cố nhịn không khóc thút thít, đưa tay đem viên nang bỏ vào trong cổ họng, uống một ngụm nước ấm, nuốt xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...