Yêu chiều tận tim

Chương 32

Bọn họ trở về khách sạn vào lúc rạng sáng, khi hai người vừa đến nơi, thì trời cũng bắt đầu đổ cơn mưa.
 
Từ không khí ấm áp của điều hòa trong xe đi ra, Bạc Kha Nhiễm theo bản năng kéo chặt chiếc áo khoác, thật lạnh.
 

Thẩm Dữ rút chìa khóa xe rồi bước tới.
 
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
 
Vừa nói, Bạc Kha Nhiễm vừa chuẩn bị đi về phía trước, một giây kế tiếp, cánh tay bị người phía sau kéo lại, lòng bàn tay được bao quanh bởi một cảm giác ấm áp, sau đó Thẩm Dữ tiến lên phía trước, để cho bàn tay cô bỏ vào trong túi áo của anh.
 
"Còn lạnh không?" Thẩm Dữ nghiêng đầu, khuôn mặt tràn đầy ôn nhu hỏi.
 
Bạc Kha Nhiễm nở một nụ cười ngượng ngùng, cô lắc đầu một cái.
 
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh thông qua sự dính chặt của da thịt, truyền đến bàn tay cô, ấm áp, có chút nóng bỏng, tạo nên một sự an tâm không thể nói thành lời.
 
Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiên nghị của anh, đáy lòng trở nên mềm mại.
 
Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ cùng ai nắm tay nhau trải qua quãng đời còn lại, nhưng đến bây giờ, cuộc đời còn lại của cô sẽ nắm chặt tay của một người trải qua những ngày tháng yên bình, mà người này chính là anh, Thẩm Dữ.

 
Cô thích những lúc được ở bên cạnh anh, chỉ cần được cùng anh ở chung một mái nhà, cô không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, chỉ cần được ở bên cạnh anh, khóe miệng cô có thể nở nụ cười cả ngày.
 
Bạc Kha Nhiễm chợt nhận ra.
 
Cô thích Thẩm Dữ.
 
Nghĩ đến điều này, trong lòng cô như có một dòng chảy ấm áp và xao động, Bạc Kha Nhiễm không khỏi nắm chặt lòng bàn tay ấm rộng của anh, cô muốn cả đời được anh dắt tay đi như vậy.
 
Thẩm Dữ cảm giác được Bạc Kha Nhiễm đáp lại, bàn tay mềm mại không xương đột nhiên đột nhiên dùng sức nắm chặt tay anh mang theo sự phụ thuộc mãnh liệt.
 
"Đi thôi." Đôi mắt bình tĩnh của anh tràn ngập ánh sáng dịu dàng.
 
Bạc Kha Nhiễm không ngừng gật đầu.
 
Hai người nắm tay nhau như vậy sóng vai nhau xuyên qua nhà để xe dưới tầng hầm, đi về phía khách sạn.
 
Rạng sáng, trong sảnh khách sạn cũng không có nhiều người, hơn nữa hai người họ cũng khiêm tốn, nhanh chóng bước vào thang máy.
 
"Em đi tắm trước đi." Vừa vào cửa, Thẩm Dữ liền nói với cô.
 
Bạc Kha Nhiễm cũng không từ chối, ngoan ngoãn gật đầu, cầm quần áo ngủ đi về phía phòng tắm.
 
Sau khi Bạc Kha Nhiễm bước vào, biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Dữ từ từ trở nên thâm trầm, anh đứng bên cạnh cửa sổ, bình thản nhìn về phía xa xa.
 

Bên ngoài cơn mưa càng trở nên nặng hạt, lộp bộp đập vào trong cửa kính.
 
Lúc nãy ở bệnh viện, những lời bác sĩ Tống nói với bố anh, anh đều nghe được.
 
Trong hai năm qua, cơ thể Thẩm Trường Kiến liên tục trở bệnh, trong lòng anh cũng biết rõ, sinh lão bệnh tử là chuyện tất yếu của con người, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, nhưng khi đặt chân đến bệnh viện, trái tim anh vẫn còn đó một sự hoảng loạn không thể kiểm soát.
 
Bạc Kha Nhiễm vừa bước từ trong phòng tắm ra liền thấy hình ảnh Thẩm Dữ đang đứng bên cửa sổ, dưới ánh đèn nhàn nhạt, dáng người của anh trở nên cao lớn nhưng vẫn phảng phất một chút gì đó cô đơn, tĩnh mịch.
 
Anh chỉ đứng như vậy, thậm chí ngay cả khi cô đi ra anh cũng không nghe thấy, trong lòng Bạc Kha Nhiễm nổi lên một trận chua xót, cô chậm rãi bước về phía anh.
 
Thẩm Dữ đang đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình, sau lưng bất ngờ có một trận ấm áp truyền đến, vòng eo được bao quanh bởi vòng tay của người phía sau, anh cúi đầu nhìn xuống cánh tay trắng nõn của người nọ.
 
Anh hiển nhiên biết rõ người đang ở phía sau lưng anh là ai, cô im lặng dùng hành động an ủi anh khiến cho lòng anh bỗng trở nên mềm mại, sau đó đưa tay ra bao lấy bàn tay của cô.
 
"Anh không sao đâu." Anh nhẹ nhàng nói.
 
Bạc Kha Nhiễm đem gò má áp lên tấm lưng cứng cáp của anh, không nói một lời, chẳng qua cánh tay càng thêm siết chặt.
 
Thẩm Dữ nhẹ nhàng kéo cánh tay cô ra, xoay người lại ôn nhu nhìn người con gái trước mặt..
 
"Anh không cần điều gì cũng đem giữ chặt trong lòng, anh có thể nói cùng em, em sẽ mãi ở bên cạnh anh.’’ Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo trở nên nghiêm túc.
 
Thẩm Dữ khóe miệng tạo thành một độ cong thật lớn: "Anh biết rồi.”
 
"Thẩm Dữ."
 
Lần đầu tiên Bạc Kha Nhiễm gọi tên Thẩm Dữ đầy đủ trước mặt anh.
 
Bạc Kha Nhiễm hiểu rõ vị trí của anh trong trái tim mình, cô cũng hiểu rõ anh thật sự rất tốt với cô, từ khi biết Thẩm Dữ cho đến bây giờ, thực sự cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình có thể hiểu rõ con người anh.
 
"Hửm?"
 
"Đừng ngăn trở em ở bên ngoài được không.’’
 
Xin anh đừng chặn em lại bên ngoài cánh cửa lòng của anh, anh có thể để em chân chính bước vào cánh cửa trái tim anh được không, chỉ một mình em mà thôi?
 
Nhìn đôi mắt người con gái trước mặt anh nhanh chóng trở nên đỏ ửng, Thẩm Dữ không khỏi cảm thấy đau lòng, anh âu yếm vuốt ve gò má của cô.
 
“Làm sao anh nỡ để em ở ngoài chứ?
 
Thẩm Dữ nhìn giọt lệ trào dâng nơi khóe mắt cô, bất đắc dĩ thở dài, lòng bàn tay vươn ra sau eo cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
 
Anh dán lên môi cô, ôn nhu ma sát, dịu dàng trăn trở.
 
Bởi vì chiều cao của anh, lúc này cô lại đang đi một đôi dép lê, Bạc Kha Nhiễm không thể không nâng cổ lên đón nhận nụ hôn, cánh tay quấn chặt lấy cổ anh.
 
Nhưng nâng cổ lên quá lâu sẽ bị mỏi, vì vậy cô thản nhiên dẫm lên đôi chân trần của anh, Thẩm Dữ sau khi nhận ra điều này, nhẹ nhàng ôm eo nhấc cô lên để hai chân cô quấn chặt quanh thân mình.

 
Cả hai dường như không muốn buông tay nhau, càng lúc càng ôm chặt nhau tựa như muốn đem đối phương khảm vào trong thân thể mình.
 
Càng hôn càng triền miên dai dẳng, nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao, đã nếm qua mùi vị của tình ái, hương vị tuyệt vời ấy khiến hai người dường như còn chưa thỏa mãn dừng lại ở đây.
 
******* Dải ngăn cách đêm dài vô tận.
 
 Khi Thẩm Dữ thức dậy, Bạc Kha Nhiễm còn chưa tỉnh giấc, có vẻ cô ngủ rất ngon, không hề phát hiện anh đã rời giường.
 
Xem ra đêm qua đúng là đã dằn vặt không nhẹ, nhưng hương vị ngọt ngào ấy thật sự làm cho anh muốn ngừng cũng không ngừng được, anh không phải là người coi trọng dục ái, nhưng ở trên người cô, lý trí dường như tan biến hoàn toàn.
 
Thẩm Dữ nhẹ nhàng cúi người, trên đôi môi của cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, lúc này mới bắt đầu mặc quần áo. Khi anh đã sửa soạn xong chuẩn bị rời đi thì người trên giường đã tỉnh dậy, đang dùng đôi mắt mọng nước nhìn anh, dáng vẻ nhìn thật đáng yêu.
 
"Sao lại dậy sớm thế?’’ Anh lần nữa đi tới bên mép giường, ngồi xuống.
 
Thẩm Dữ vừa mới ngồi xuống, người trên giường tự nhiên xoay người về lại gần anh, tựa đầu lên bắp đùi anh, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn từ trong chăn đưa ra quấn quanh vòng eo rắn chắc, trên mặt tràn ngập vẻ thỏa mãn cùng yêu kiều.
 
"Sao vậy?"
 
"Không có gì, chỉ muốn ôm anh một chút." Bạc Kha Nhiễm vừa mới tỉnh ngủ, có thể không phát hiện bản thân mình lúc này tựa như đang làm nũng với Thẩm Dữ.
 
Thẩm Dữ cưng chiều véo gò má mềm mại, có trời mới biết anh thực sự muốn ôm cô không muốn buông tay đến nhường nào, nhưng người nào đó lại không muốn cho người khác biết mối quan hệ thực sự của hai người, điều này khiến cho anh thật sự rất bất đắc dĩ.
 
"Đồ ngốc, anh phải đi đây, nếu không hai người bọn họ đến đấy.’’
 
Bạc Kha Nhiễm không lên tiếng, chẳng qua là đặt hai gò má áp chặt lên bàn tay anh thêm mấy phần.
 
Thẩm Dữ, "Em đây là đang muốn nói cho bọn họ biết sao?’’
 
Bạc Kha Nhiễm bĩu môi, lặng lẽ buông lỏng cánh tay đang quấn quanh vòng eo anh.
 
Thấy vậy, Thẩm Dữ không khỏi chỉ tay vào trán cô một cái, đỡ cô nằm xuống giường, chỉnh chỉnh lại chăn cho cô thật tốt, lúc này mới đứng dậy.
 
“Anh đi đây.”
 
“Vâng’’. Bạc Kha Nhiễm cuộn tròn trong chăn gật đầu một cái.
 
Thẩm Dữ chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa kịp di chuyển thì bên ngoài cánh cửa đột nhiên vang lên âm thanh "tích, tích, tích.’’
 
Có người đang mở mật mã cửa phòng.
 
Âm thanh bất ngờ vang lên, ngay cả Thẩm Dữ thường ngày luôn bình tĩnh cũng sửng sốt hai giây.
 
Bạc Kha Nhiễm từ trên giường bật dậy ngay lập tức, trên mặt đầy kinh hoảng.
 

Cô hốt hoảng đưa tay đẩy Thẩm Dữ đang đứng ở mép giường một cái.
 
“Thẩm Dữ, Thẩm Dữ, Thẩm Dữ, mau đóng cửa, khóa cửa, khóa cửa…’’
 
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó đưa tay dứt khoát đem cánh cửa phòng ngủ khóa trái.
 
Anh cũng không biết chính mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì, chẳng qua nhìn thấy cô không ngừng gọi tên anh, biểu cảm lại hoảng loạn cùng bối rối, chưa kịp suy nghĩ thì cánh tay đã hành động.
 
Cũng chính lúc này, cánh cửa bên ngoài đã được mở ra, sau đó tiếng nói chuyện vọng vào:
 
"Kha Nhiễm không phải còn đang ngủ đấy chứ?’’
 
Là âm thanh của Nguyễn Lệ.
 
Chị... Chị ấy hôm nay sao lại tới đây??
 
"Vâng có lẽ là như thế?’’
 
Tiếp theo vang lên giọng nói của A Miên.
 
"Để chị đi gọi cô ấy dậy, hôm nay phải đi đến trường quay sớm một chút.’’
 
Bạc Kha Nhiễm nghe Nguyễn Lệ nói như vậy, nhất thời sợ hãi nhảy từ trên giường xuống.
 
Cô bây giờ chỉ mặc một chiếc áo ngực cùng quần lót, cánh tay mảnh khảnh, xương quai xanh xinh đẹp thanh tú, đôi chân dài trắng nõn trong nháy mắt hoàn toàn trần trụi trước mặt Thẩm Dữ.
 
"Nhiễm..."
 
"Suỵt." Bạc Kha Nhiễm tiến về phía Thẩm Dữ, đưa tay che môi anh lại.
 
"Kha Nhiễm, Kha Nhiễm, em đã dậy chưa?’’
 
Cách một cánh cửa, âm thanh của Nguyễn Lệ càng trở nên rõ ràng hơn.
 
Lúc này, làm sao Bạc Kha Nhiễm dám đáp lại lời cô ấy, cô che kín đôi môi Thẩm Dữ, nhón chân lên, đặt môi bên tai anh khẽ nói :
 
“Anh tránh đi một lát được không?’’
 
Tránh...?
 
Ánh mắt thâm thúy của Thẩm Dữ hơi lóe lóe.
 
"Trốn chỗ nào đây, chỗ nào …’’ Bạc Kha Nhiễm hoang mang nhìn xung quanh.
 
Cuối cùng tầm mắt của cô rơi trên chiếc giường mềm mại... Bên dưới…
 
Thẩm Dữ hiển nhiên chú ý đến ánh mắt của cô, khóe miệng không khỏi giật giật.   
 
Cô muốn anh trốn ở dưới giường sao??
 
Sau khi xác định được chỗ trốn, Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt van xin.
 
"Thẩm Dữ..." Cô thì thầm kêu tên anh, ý đồ hiện rõ trong mắt.
 
Con mắt Thẩm Dữ dao động, anh lắc lắc đầu.

 
“Kha Nhiễm?’’
 
Nguyễn Lệ lần này bắt đầu gõ cửa.
 
Bạc Kha Nhiễm hoảng hốt nhìn về cánh cửa phòng ngủ, sau đó lại dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thẩm Dữ.
 
Thẩm Dữ bất đắc dĩ, anh đưa tay ra gõ gõ vào đầu cô.
 
"Ngốc."
 
Nói xong, anh liền đi vào phòng tắm trong phòng ngủ.
 
Bạc Kha Nhiễm sững sờ nhìn anh đi vào trong phòng tắm, đóng chặt cửa.
 
A???
 
Tại sao cô lại không nghĩ đến phòng tắm nhỉ???
 
"Kha Nhiễm, đến giờ dậy rồi."
 
Nghe vậy, Bạc Kha Nhiễm lập tức xoay người chạy đến mép giường, đưa tay nhặt quần áo ngủ trên mặt đất, hai ba lần mặc xong quần áo, thuận tay xoa xoa đầu tóc rối loạn, lúc này mới đi về phía cửa phòng ngủ.
 
Hít một hơi thật sâu, cô mở cánh cửa phòng.
 
"Chị."
 
Nguyễn Lệ nhìn Bạc Kha Nhiễm đầu tóc rối bù, đang đưa tay ra sửa sang lại một chút quần áo ngủ đang nhăn nhúm.
 
"Sao vậy, chị kêu em thật lâu mới chịu dậy."
 
"Em vừa rồi ngủ say quá, em không có nghe.’’
 
Bạc Kha Nhiễm miễn cưỡng cười cười một tiếng, lo lắng Nguyễn Lệ nhìn ra sơ hở, cô nhanh chóng xoay người trở về phòng ngủ, giả vờ sửa sang lại giường.
 
"Em, lười biếng." Nguyễn Lệ lẩm bẩm đi theo vào.
 
Nguyễn Lệ giúp cô kéo rèm cửa ra, "Bên ngoài trời vẫn còn mưa."
 
Bạc Kha Nhiễm nhìn ra bên ngoài một cái, đúng là như vậy.
 
"Được rồi, em mau đi chuẩn bị đi, chị mượn nhà vệ sinh của em một chút.”
 
Những lời này của Nguyễn Lệ trong nháy mắt khiến cho những suy nghĩ trong đầu Bạc Kha Nhiễm căng thẳng như một sợi chỉ.
 
"Pặc" một tiếng
 
Đứt.
 
Vừa dứt lời, Nguyễn Lệ đã xoay người đi về phía phòng tắm.
 
"Chị...Chị...Chị!"
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận