Chương 20
Trong phòng lấy nước.
Bạc Kha Nhiễm đem ly nước đặt dưới vòi nước nóng, nhắm ngay miệng cốc bắt đầu rót ra.
Thật ra thì cô cũng không muốn uống nước, chẳng qua là để tránh mắt nóng bỏng của Thẩm Dữ, cho nên mới kiếm cớ này để thoát khỏi căn phòng ấy. Nhưng đây cũng không phải là cách hay, thế nào sau khi rót đầy nước, cô cũng phải quay về căn phòng ấy.
Từ lúc thức dậy sáng nay và nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, hôm nay cô nhìn thấy Thẩm Dữ như chuột thấy mèo, kinh hoảng bỏ chạy.
Dĩ nhiên cô không muốn kinh sợ như vậy, nhưng con người một khi đã hoảng sợ thì cũng không còn cách nào, huống chi người đó không phải là ai khác, chính là Thẩm Dữ.
Vừa nghĩ đến những vết hôn xanh tím nơi cổ và xương quai xanh kia, Bạc Kha Nhiễm lại cảm thấy da mặt mình bỏng rát, trong đầu không tự chủ được hiện lên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng, không thích tươi cười, đôi môi nhàn nhạt, thỉnh thoảng mới nói một hai câu không mặn không nhạt của Thẩm Dữ.
"Em lại ở đây ngây người vì chuyện gì?"
Ngay khi những suy nghĩ đang chuyển động không ngừng trong đầu, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, giây tiếp theo, cổ tay cô bị nắm chặt, gò má áp lên một bộ ngực mạnh mẽ, ấm áp.
Bạc Kha Nhiễm theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt với những đường nét đẹp đẽ của người đàn ông mà cô đang nghĩ đến.
Không phải Thẩm Dữ thì còn có thể là ai?
Ngay khi cô vừa mở miệng nói chuyện, người nọ đã đột nhiên đưa bàn tay thon dài trắng nõn, trực tiếp vòng qua hông cô đóng vòi nước cô vừa mở.
Lúc này Bạc Kha Nhiễm mới nghiêng đầu nhìn sang, giật mình nhận ra ly nước nóng trong tay cô đã đầy từ lúc vào, thậm chí còn tràn ra ngoài một chút, cũng may Thẩm Dữ nhanh tay cướp lấy ly nước trong tay cô, nếu không thì bàn tay này sợ sẽ phải tàn phế.
"Khi đang rót nước nóng mà em cũng có thể ngẩn người, nước nóng như vậy, ngộ nhỡ bị bỏng thì như thế nào?"
Âm thanh Thẩm Dữ lúc này trầm xuống, thậm chí còn mang theo mấy phần nghiêm nghị.
“Em không cần bàn tay này nữa sao?"
Trái tim của Bạc Kha Nhiễm run lên một cái: "Cần... Cần..."
Thẩm Dữ nhìn bộ dáng đáng thương của cô, rõ ràng là bị kinh hãi không thể nói ra nên lời, khiến anh một bụng đầy những lời muốn nói cũng không thể nói thành lời.
Anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó nhẹ giọng nói:
“Lần sau không được làm như vậy nữa, hiểu chưa?"
Bạc Kha Nhiễm lập tức dùng sức gật đầu:
“Hiểu...Hiểu..."
Sau khi cô nói xong điều này, Thẩm Dữ cũng không nhắc lại nữa, nhất thời căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Cô vẫn tựa vào lồng ngực anh, một bàn tay của anh cũng khoác lên vòng eo thon thả của cô, không khí mơ hồ xảy ra chút thay đổi tinh tế, chỉ còn tiếng thở dài quanh quẩn hai người họ.
Trong đầu cô lại hồi tưởng những việc vừa xảy ra.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy dường như có một hơi nóng đang chậm rãi bốc ra trên mặt cô.
“Hôm nay tại sao lại tránh mặt anh."
Khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm bỗng trở nên cứng đờ, cô không nghĩ Thẩm Dữ sẽ trực tiếp hỏi cô như vậy.
"Chuyện này... Em..."
Bạc Kha Nhiễm không mạch lạc trả lời.
"Hửm?"
Tiếng "Hửm” kia của anh, âm cuối tựa hồ như nâng lên, âm thanh này phát ra từ miệng anh, có một chút quyến rũ không thể nói thành lời.
"Thình thịch, thình thịch..."
Bạc Kha Nhiễm dường như còn có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
"Không... Không tránh anh..." Cô như đang thì thầm với chính mình.
"Không né tránh?"
"Vừa thấy anh liền quay đầu bỏ chạy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đó không phải là trốn tránh thì là cái gì?"
Lời nói này của Thẩm Dữ khiến Bạc Kha Nhiễm á khẩu không nói nên lời.
Thẩm Dữ đem những biểu cảm hiện rõ trên khuôn mặt cô thu vào trong đáy mắt.
"Bởi vì chuyện của đêm qua sao."
Này?
Bạc Kha Nhiễm kinh sợ.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài hành lang lại truyền đến một loạt bước chân.
"Hình như có ai đó đang đến."
Trong nháy mắt, ánh mắt Bạc Kha Nhiễm trở nên lúng túng hoảng loạn, cô nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Trước sự hoảng loạn của cô, Thẩm Dữ lại tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm, chỉ chăm chú nhìn cô không chớp mắt.
Bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng gần, sự hoảng loạn trên khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm càng trở nên rõ rệt hơn, thậm chí cô còn bắt đầu nói lắp:
"Có người... Có người..."
Sau khi Thẩm Dữ thưởng thức đủ sự kinh hoàng lo sợ của Bạc Kha Nhiễm, vẫn không mở miệng nói một lời.
Những bước chân ở bên ngoài ngày càng gần hơn, suy nghĩ trong đầu Bạc Kha Nhiễm cũng trở nên đông cứng, không thể nào gỡ ra được, sự hỗn loạn tựa như một vũng bùn nhão.
"Có người... Có người..."
Bạc Kha Nhiễm còn chưa dứt lời, đã thấy Thẩm Dữ duỗi cánh tay còn lại đem cửa phòng đóng chặt.
Chỉ nghe "cạch" một tiếng.
Cánh cửa phòng đã bị anh khóa.
Cũng chính âm thanh đóng cửa khiến trái tim Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt trở nên căng thẳng, cô ngẩng đầu, sợ hãi nhìn về phía anh.
"Này? Cánh cửa này tại sao không thể mở được nhỉ ?"
Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ bên ngoài.
Âm thanh này đủ để làm cho tóc gáy của Bạc Kha Nhiễm cũng dựng đứng cả lên, tim đập thình thịch.
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
Thẩm Dữ tất nhiên cũng nhìn thấy rõ sự hoảng loạn trong trong ánh mắt của cô, anh giơ tay đưa ngón tay chạm nhẹ môi mình.
"Suỵt."
Bạc Kha Nhiễm hiểu rõ ý anh, cô vội vàng đưa tay lên che miệng mình, ai biết được, một giây kế tiếp, lòng bàn tay cô bị người đàn ông nọ kéo xuống, giam cầm trong lòng bàn tay mình, cô nghi ngờ nhìn về phía anh.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Bạc Kha Nhiễm, Thẩm Dữ đặt một bàn tay ở sau lưng cô hơi dùng sức một chút khiến cô hơi lảo đảo, cả người nhích lại gần anh thêm chút nữa.
Phòng nước vốn cũng không phải là một không gian lớn mà hai người lại dính sát nhau như vậy, trái tim Bạc Kha Nhiễm đập lại càng thêm dồn dập.
"Cốc, cốc, cốc."
Giây tiếp theo, ngoài cửa bắt đầu truyền đến âm thanh đập cửa.
Trong nháy mắt, Bạc Kha Nhiễm vô thức nhắm tịt hai mắt, đem gò má chôn chặt trong lồng ngực Thẩm Dữ, bởi vì cô đang rất sợ…
Giọng nói người bên ngoài liên tục không ngừng truyền vào tai cô.
"Chuyện gì đã xảy vậy?"
"Có ai bên trong không?"
Nghe đến đây, trái tim Bạc Kha Nhiễm nhảy dựng lên.
"Không thể nào, chắc không có ai đâu, có thể là cánh cửa này bị hư rồi cũng nên?"
"Ừ, chắc là như vậy?"
"Trở lại nói với người trong tổ thợ máy một chút, để bọn họ sửa chữa, chúng ta đi thôi."
Lời nói vừa dứt, tiếp theo đó là tiếng bước chân rời đi, cho đến khi những âm thanh ấy đi xa, càng lúc càng xa rồi dần dần biến mất, Bạc Kha Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nóng bỏng trên đầu khiến cô không thể làm ngơ.
"Chuyện này... Chúng ta nên quay lại..." Cô không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng đề nghị.
Thẩm Dữ không lên tiếng.
Sau một lúc lâu, giọng nói nhàn nhạt của anh mới vang lên.
"Nhiễm Nhiễm, anh đối với em là gì?"
Dưới sự khúc xạ của ánh đèn, Bạc Kha Nhiễm không cẩn thận liền chạm vào ánh mắt thâm sâu như mực lại có một sức cuốn hút không thể nói thành lời khiến cho người ta không thể nào rời mắt của anh.
"Hử?"
"Chú nhỏ?"
Cô trả lời hắn một tiếng chú nhỏ khiến khuôn mặt của Thẩm Dữ cũng trầm xuống, anh khẽ cúi đầu, con mắt thâm thúy đen nhánh nhìn thằng vào mắt cô.
"Nhiễm Nhiễm."
Âm thanh mang theo sự bất đắc dĩ.
"Cho em một cơ hội trả lời lại, suy nghĩ kỹ rồi trả lời."
"Mối quan hệ của chúng ta là gì?"
Trái tim Bạc Kha Nhiễm bất thình thình lệch nhịp.
"Nói đi, hửm?" Đôi môi ấm áp của Thẩm Dữ không hề báo trước dán lên tai cô.
Giọng anh thâm trầm, mang theo chút áp bách.
Bị anh hôn như thế này, đôi chân Bạc Kha Nhiễm trở nên có chút mềm nhũn.
"Vợ... Vợ chồng..."
Rõ ràng câu trả lời của cô rõ ràng khiến anh vô cùng hài lòng, đôi môi bất giác tạo thành một độ cong thật lớn.
"Em phải nhớ kỹ, chúng ta là vợ chồng, hiểu không?"
"Hiểu... Hiểu..."
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Thẩm Dữ hơi cúi thấp người xuống, cúi gần đến cạnh cô.
Hai người càng dựa càng gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hô hấp hòa lẫn vào nhau, vương vấn dây dưa.
Bạc Kha Nhiễm từ từ nhắm mắt lại, nhưng qua một lúc lâu sau cũng không cảm nhận được động tĩnh gì, cô dè dặt mở mắt ra, lại phát hiện Thẩm Dữ chẳng qua chỉ là đang nhìn cô, ẩn sâu trong cặp mắt thăm thẳm kia thấp thoáng ý cười.
"Oanh"
Bạc Kha Nhiễm xấu hổ muốn chết, thực sự là quá mất mặt rồi.
Cô nghiêng đầu, ảo não đưa tay đẩy ngực Thẩm Dữ một cái.
Tuy nhiên, Thẩm Dữ là người mà cô có thể đẩy liền đẩy được sao?
Cô bị người đàn ông dùng sức ôm chặt vào trong lồng ngực, cằm của anh tựa trên đỉnh đầu cô.
"Nhiễm Nhiễm."
"Ban đêm nhớ để cửa cho anh."
*
Nguyễn Lệ ở trường quay nửa ngày cũng không thể tìm thấy bóng dáng của Bạc Kha Nhiễm.
"Nha đầu này lại chạy loạn khắp nơi rồi." Nguyễn Lệ chỉ cảm thấy hận không thể rèn sắt thành thép.
Đang chuẩn bị gọi điện cho cô, nhưng vừa mới lấy điện thoại từ trong túi ra thì đã thấy một dáng người quen thuộc bước ra từ trong phòng nước.
Đây không phải là nhân vật chính mà cô đang tìm kiếm sao?
"Kha..."
Cô đang mở miệng muốn gọi cô lại, chỉ vừa phát ra một âm thanh nhỏ, giây tiếp theo tất cả bị nghẹn lại trong cổ họng.
Bởi vì có một người khác cũng bước ra từ trong phòng.
Người này không phải là ai khác, chính là Thẩm đạo diễn, Thẩm Dữ.
Anh đứng ở cửa cho đến khi Bạc Kha Nhiễm khuất bóng sau khúc quanh, lúc này mới bước theo sau.
Nguyễn Lệ không khỏi nhíu mày.
Hai người bọn họ tại sao lại cùng nhau từ trong phòng bước ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...