Chương 17
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Mời vào." Thẩm Tư Gia nói.
Cánh cửa được đẩy ra, một dáng người cao lớn đứng trước cửa.
Người đàn ông trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang màu đen che gần hết khuôn mặt, chiếc áo khoác màu trắng xám khiến cho vóc người càng trở nên cao lớn hơn.
Chỉ để lộ ra một đôi mắt thâm trầm, sắc bén.
Thẩm Tư Gia trên mặt tràn đầy nét cười, lấy lòng gọi một tiếng:
"Chú nhỏ."
Ánh mắt của Thẩm Dữ dừng lại trên người cô chỉ chừng ba giây nhưng Tư Gia vẫn cảm nhận được một tia lạnh lẽo trong đó, bỗng nhiên tỉnh rượu hơn phân nửa.
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt của người đàn ông này thực sự không thể chịu đựng nổi.
Thẩm Dữ không nhìn Thẩm Tư Gia mà nhấc chân lên đi đến bên cạnh Bạc Kha Nhiễm đang nằm sấp trên mặt bàn, cả thân hình thu nhỏ trong chiếc áo khoác khiến cô càng trở nên nhỏ nhắn, mỏng manh, nhìn có chút đáng thương.
Mấy lọn tóc rơi trên gương mặt, gò má nhẵn nhụi đỏ bừng, anh khẽ cúi người xuống, vuốt lại mấy lọn tóc ra phía sau tai.
“Nhiễm Nhiễm, dậy đi, phải về nhà." Thẩm Dữ nhẹ nhàng nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Sao lại uống nhiều như thế này?" Trong ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng.
"Ừ... Không nhiều, không nhiều..." Bạc Kha Nhiễm mơ hồ lắc đầu, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm.
Thẩm Dữ bất đắc dĩ thở dài, anh đưa tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, hơi dùng sức liền đem cả người cô từ trên ghế kéo lên, Bạc Kha Nhiễm không đứng vững, cả người mềm nhũn dựa vào trong ngực anh.
Anh nhặt chiếc áo khoác rơi xuống bên cạnh mặc vào cho cô, kéo khóa áo khoác lên rồi đội mũ che đi hầu hết khuôn mặt cô.
Thẩm Tư Gia đem những động tác của chú nhỏ mình thu hết vào trong tầm mắt, không khỏi chậc lưỡi hít hà.
Chú nhỏ của cô cũng có lúc dịu dàng ấm áp như vậy sao?
"Chú nhỏ, chuyện này, Nhiễm Nhiễm giao cho chú, cháu..." Thẩm Tư Gia chột dạ dùng ngón tay ra hiệu rằng cô sẽ rời đi.
Thẩm Dữ nhàn nhạt liếc cô một cái "Lần sau không được mang cô ấy đi uống nhiều rượu như vậy.’’
Thẩm Tư Gia sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu, trong tình huống này, chú nhỏ nói cái gì thì chính là như thế.
“Vâng, vâng, chú nhỏ, cháu…’’
“Cháu không phải muốn uống rượu sao, chờ ở đây đi…’’ Thẩm Dữ đưa tay vòng qua chiếc eo thon của Bạc Kha Nhiễm.
"Chờ gì ạ?" Thẩm Tư Gia có chút mờ mịt nhìn về phía anh.
"Chờ người đến đón cháu."
"Chờ người đến đón cháu?" Thẩm Tư Gia như một con vẹt học nói theo anh.
Chưa bước ra khỏi phòng, Thẩm Dữ đột nhiên dừng bước.
"Thẩm Tư Gia."
Thẩm Dữ rất ít khi kêu cả họ tên cô như thế, Thẩm Tư Gia vô thức run rẩy.
"Vâng, chú nhỏ."
"Có phải cháu gọi chú là chú?"
Thẩm Tư Gia sửng sốt một hồi, không phản ứng kịp, chú nhỏ hỏi lời này có ý gì, tất nhiên cô gọi anh là chú rồi, chú nhỏ thật sự là chú cô mà.
"Chú nhỏ..."
"Vì chú là chú của cháu, vậy vợ của chú cháu nói nên gọi bằng gì?’’
Vợ?!!
Đầu óc Thẩm Tư Gia ngay lập tức trì trệ.
Đúng lúc này, một bóng người đàn ông khác xuất hiện ở cửa phòng.
Khi ánh mắt của Thẩm Tư Gia chạm vào tầm mắt của người nọ, đôi mắt cô bỗng trở nên đỏ ửng, nhưng vẫn quật cường dời đi, không nhìn thẳng vào hắn.
Thẩm Dữ ôm Bạc Kha Nhiễm ra ngoài, đi qua người kia, cùng hắn gật đầu một cái.
Triệu Trăn cũng gật đầu đáp trả anh.
*
"Mật khẩu là bao nhiêu?"
Đưa cô đến trước cửa phòng khách sạn, Thẩm Dữ kéo Bạc Kha Nhiễm ra một chút rồi nhỏ giọng hỏi.
Bạc Kha Nhiễm đầu óc không tỉnh táo cho lắm, nhưng khi nghe thấy có người hỏi mật mã, hơn nữa âm thanh này rất quen thuộc, cô liền theo bản năng trả lời.
"970812"
Thẩm Dữ một bên nắm bả vai cô ổn định cơ thể, một bên nhập mật mã, sau khi vào cửa liền bật chiếc đèn trên vách tường.
Trở tay đóng cửa lại, Thẩm Dữ hơi cúi người, dễ như trở bàn tay đem Bạc Kha Nhiễm ôm lên, dáng người của cô thuộc cỡ trung bình, nhưng khi ôm cũng không có sức nặng.
Anh ôm cô bước vững vàng đi về phía giường, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tiếp đến đem áo khoác cởi ra, giúp cô nằm xuống, sau đó đắp kín chăn.
Nhìn Bạc Kha Nhiễm lúc này an tĩnh, nhu thuận, trong lòng Thẩm Dữ cũng trở nên mềm mại, anh đưa tay lên nhẹ nhàng đặt lên gò má của cô.
Gò má cô nóng đỏ trong khi bàn tay anh hơi lạnh, anh vừa mới đặt lên, cô vô thức trở mình một cái, đem bàn tay anh áp trên gò má của mình.
Khuôn mặt thanh tú mềm mại tinh tế.
Thẩm Dữ nhìn một chút, ánh mắt tối đi vài phần.
Giống như có cái gì đó sai khiến, anh từ từ cúi đầu về phía cô.
Anh thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô, thơm nhẹ phảng phất mùi rượu vang đỏ.
Cảnh đẹp như vậy, anh đã tự say ba phần.
Nhưng khi đôi môi hai người chỉ còn cách nhau vài centimet, Thẩm Dữ đột nhiên dừng lại.
Bởi vì…
Người trên giường tưởng chừng như đã ngủ lúc này đang từ từ mở hai mắt ra.
Đôi mắt giống như những viên thạch lưu ly màu đen đang nhìn anh, nhìn một chút, người con gái không báo trước đột nhiên nở nụ cười, phả ra hơi thở ngập tràn mùi hương, mùi rượu vang đỏ còn nồng nàn hơn mấy phần.
"Trông anh thật đẹp trai."
"Như Thẩm Dữ vậy, thật đẹp. "
Tên anh thoát ra từ miệng cô, Thẩm Dữ hơi trì trệ trong vài giây, mà trong vài giây kia, anh lại nghe cô nói:
"Tôi có thể hôn anh… Một chút không..."
Giọng nói dịu dàng của cô vừa dứt lời.
1Môi anh bỗng nhiên ấm áp, mũi anh tràn ngập hương thơm của rượu.
Đôi môi Bạc Kha Nhiễm vừa ấm áp lại ẩm ướt, mềm mại khiến cho không người nào có thể kiềm chế.
Bạc Kha Nhiễm dán trên bờ môi anh, mấy giây sau liền rút lui rời đi.
Cô nhắm mắt lại, mím môi một cái như thể đang nhấm nháp hương vị thơm ngon:
"Mềm... Ồ... Là thạch... Ngon..." Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Ánh mắt của Thẩm Dữ bỗng nhiên sâu và đen hơn mấy phần, bàn tay đặt ở vai cô tăng thêm sức mạnh.
Có thể cảm thấy đau đớn, Bạc Kha Nhiễm không khỏi nhăn mày, theo bản năng muốn rút lui, nhưng chỉ trong khoảnh khắc nghiêng đầu ấy, đôi môi đã bị anh hung hăng gặm cắn.
Những gì diễn ra sau đó giống như sự cướp bóc, Thẩm Dữ dùng hết kiên nhẫn gặm nhấm, mút mát giống như đang thưởng thức cái gì đó quý giá.
Nụ hôn nóng bỏng của anh từ đôi môi cô dời xuống.
Chiếc cằm xinh xắn, cần cổ thon dài...
Ở mọi nơi anh lướt qua, tất cả đều lưu lại một loạt dấu xanh đỏ...
*
Bạc Kha Nhiễm đêm nay ngủ không được ngon giấc, giữa đêm liền tỉnh lại.
Ngay khi tỉnh dậy, cô cảm thấy một cơn đau nhẹ ập đến đầu mình, không thể không rên lên một tiếng rồi đưa tay lên day day trán.
Chẳng qua là...
Dường như có điều gì đó không đúng lắm...
Cô mở to mắt ra nhìn khuôn mặt người đàn ông đang ngủ say bên cạnh.
Cương nghị lại góc cạnh rõ ràng.
Người này không ai khác chính là Thẩm Dữ!
Cô đang được anh ôm trong một tư thế rất bá đạo, cánh tay rắn chắc ôm ngang eo, lòng bàn tay ấm áp dán chặt vào da thịt cô.
Bạc Kha Nhiễm có chút xấu hổ, tay run run vén lên một góc chăn.
Qua ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ cô thấy rõ tình hình hiện tại của mình.
Trên người đang mặc bộ đồ mà cô đã mặc trước khi ra ngoài, chỉ là không có áo khoác và áo ngực.
Ký ức về đêm qua dường như đang dần trở lại.
Cô nhớ rằng ai đó đã đưa mình trở lại khách sạn đêm qua.
Sau đó…
"Trông anh thật đẹp trai..."
"Như Thẩm Dữ vậy, thật đẹp..."
"Tôi có thể hôn anh... Một chút không..."
Ba câu này giống như sấm sét vang dội trong tâm trí Bạc Kha Nhiễm.
Chuyện xảy ra phía sau cô không nhớ, nhưng có một điều chắc chắn là, tối hôm qua là lần đầu tiên cô đùa bỡn lưu manh với anh.
Nghĩ tới đây, Bạc Kha Nhiễm thật xấu hổ muốn chết.
Đang suy nghĩ lung tung thì trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh khàn khàn lười biếng.
"Sao lại dậy sớm vậy?"
Ngay sau đó bàn tay đang đặt lên eo cô hơi dùng sức, dễ dàng đem cô nằm xuống trên người anh, gò má cô bởi vì động tác này vừa vặn dán chặt lên lồng ngực mạnh mẽ của anh.
Nhận thức này khiến cho khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm bỗng chốc đỏ bừng lên, cổ họng dường như có cái gì đang chèn ép, không thể nói thành lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...