“Ừm, không tệ.” Đáy mắt Đường Tuế Như không giấu được vui vẻ, quá tốt nha!Bỗng nhiên có một đứa cháu lớn như vậy.Lại là Diệp Xán Bạch!“Lại để cho Thời Khanh Khanh sửa tốt kịch bản đi rồi gửi lại cho anh một phần.” Diệp Cô Thâm ngồi xuống bàn ăn, nói.“Ok!”Chỉ mong sau khi sửa xong kịch bản không có cảnh hôn.Có người, không muốn gặp hết lần này đến lần khác vẫn phải gặp.“Ơ, tiểu học muội, hôm nay tâm trạng tốt vậy!” Thịnh Kinh cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Đường Tuế Như: “Sao không thấy bạn thân của em đâu.”“Cậu ấy về nhà!” Đường Tuế Như nghiêng đầu, nhướn mi nhìn Diệp Xán Bạch: “Hắc hắc…”“Này…học muội, em bị bệnh hả! Bộ dạng nghiêm trọng vậy, còn cười xấu xa là có ý gì?” Thịnh Kinh đụng khuỷa tay vào Diệp Xán Bạch: “Có phải cười cậu không?”“Học muội rất vui vẻ diễn kịch cùng anh phải không?” Diệp Xán Bạch cũng không hiểu nhìn Đường Tuế Như cười xấu xa vì cái gì.“Đương nhiên, diễn kịch cùng cháu trai nhất định rất thú vị, đến lúc đó cố gắng giúp đỡ thím nhỏ nhé…” Đường Tuế Như nhìn anh ta: “Bye bye, cháu trai.”Diệp Xán Bạch cả khuôn mặt đều đen.Chú nói cho cô biết rồi hả?Bởi vì chuyện kịch bản sao.Anh ấy chưa từng nghĩ tới cùng đoạt bà xã với chú.Có thể…Ông nội và ông nội nuôi định ra hôn sự, vì sao lại là chú nhỏ chứ?Không thể cùng một chỗ, ít nhất, anh ấy cũng có thể giúp đỡ Tuế Tuế.___Đường Tuế Như vừa hết giờ học, chuẩn bị gọi điện cho Diệp Cô Thâm lại nhận được điện thoại của anh.“Nhuyễn Nhuyễn, anh phải về quân đội, có một cuộc huẩn luyện sinh tồn.
Anh phải trở về, em ở nhà ngoan ngoãn đấy.”“À..” Trong lòng cô thật không vui.Diệp Cô Thâm muốn rời đi.“Anh mới trở về vài ngày! Lại muốn đi…” Cô trách móc.
Trước còn muốn tranh thủ thời gian với anh, nhưng bây giờ thì không nỡ để anh đi nha.Diệp Cô Thâm nghe cô ủy khuất, vừa mới bước vào xe: “Anh rất mau trở về.”“Bọn họ muốn đi huấn luyện, anh đi làm cái gì.
Không có anh không được à!” Cô không muốn anh đi.Đáy mắt Diệp Cô Thâm nở nụ cười thản nhiên, Nhuyễn Nhuyễn không nỡ xa anh: “Anh là quân trưởng.”“Được rồi.
Ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may.
Huấn luyện sinh tồn cái gì đấy, em không hiểu nhưng dã ngoại em vẫn biết đấy, như sói, hổ, sư tử, báo đều rất mạnh, anh không được cậy mạnh nhé.” Đường Tuế Như trong lòng rẫu rĩ, ngữ khí vô cùng tủi thân: “Anh còn chưa cắt chỉ đấy.”“Bách Lý cũng đi, cậu ta sẽ xử lý, dã ngoại em nói những cái đó rất ít nhìn thấy, ngược lại rắn, rết nhiều hơn…”“Động vật thân mềm.
Ngẫm lại cảm thấy thật khủng khiếp, tóm lại anh cẩn thận một chút, mấy ngày nay em về nhà em ở!” Trong lòng cô thật sự không nỡ xa anh.Chú Diệp…“Ừ, đến lúc đó anh đón em.”“Bye bye.” Đường Tuế Như cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã, đi ra trường học.Sau khi cô trở về Đường gia, mẹ Đường nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của cô: “Con gái, ai chọc giận con rồi hả?”“Không có…” Đường Tuệ Như nghiêng đầu, lười biếng xụi xuống ghế salon: “Chú nhà con đi công tác…”Mẹ đường cười một tiếng: “Chú nhà con, trước kia không biết là ai vừa khóc vừa làm ầm đòi không muốn lấy chồng.
Hiện tại cũng là thúc nhà con không có nhà mới chạy về đây.
Con gái quả nhiên thủ trưởng Diệp có mị lực nha.”“Chú Diệp lớn lên đẹp trai mà! Trêu chọc em gái năng lực mười phần, con nhất thời không xem xét kỹ nên mới hãm tiến vào.” Đường Tuế Như cười híp mắt: “Mẹ thân ái, nấu cơm nấu cơm, bảo bảo của mẹ đói bụng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...