Tử Uyên kéo Dạ Thiên tới cửa hàng đồ cổ.
Cô biết gia gia rất thích sưu tầm đồ cổ, đặc biệt là thạch anh đỏ nguyên chất.
Ông đã từng phái rất nhiều người đi thu mua thạch anh nhưng vì số lượng có hạn, việc tìm kiếm hết sức phức tạp và cầu kì nên mọi lần đều thất bại.
Cô còn nhớ một lần sang Anh, cô đấu giá được viên thạch anh đỏ ba mươi năm đem về làm quà sinh thần cho gia gia, khỏi phải nói ông quý nó như thế nào.
Nam Cung lão gia nâng niu trân bảo, không cho ai động vào, ông cũng không cho cô đem thạch anh đi chế tác vòng lưu ly cho mình.
Nhớ lại bộ dạng trẻ con đầy vui vẻ của Nam Cung lão gia, Tử Uyên lại buồn cười.
Dạ Thiên đi bên cạnh cô, thấy cô cười hạnh phúc, anh cũng bất giác vui vẻ theo.
Anh kéo tay cô, nắm thật chặt, ánh mắt âu yếm nhìn cô không rời.
" Đi thôi."
" Được."
Dạ Thiên nắm tay cô kéo vào cửa hàng đồ cổ.
Cửa hàng rất lớn, toàn bộ đều được chế tác từ gỗ nguyên chất uy khí hoài nghiêm vừa cổ xưa, vừa kì ẩn lại có cảm giác áp bách khiến hô hấp rối loạn.
Trên kệ gỗ được trang trí bằng rất nhiều đồ vật kì lạ.
Chuông đồng thau cổ thời Tần Hán, được vua Hán Văn coi là sủng vật tế thần, lò luyện hương Minh Triều điêu khắc thủ công từ đá tảng lớn, bộ ấm gốm triều Đại Thanh được hoàng đế sử dụng trong các buổi tế trời và rất nhiều những trân bảo khác, tất cả đều là những bảo vật cổ đại vang danh.
Dạ Thiên cũng không ngờ, một cửa hàng nhỏ ở trung tâm thương mại lại có những đồ vật quý giá như vậy.
Còn Tử Uyên, mặc dù cô là chủ của trung tâm này, sau khi thu mua, cô đã hạ lệnh đặc biệt để tâm đến cửa hàng này nhưng hiệu suất làm việc này cũng không tồi nha.
Tuy nhiên, đồ vật dù rất trân quý lại là cực phẩm thủ công từ nhiều thợ lớn vang danh một thời nhưng Tử Uyên vẫn không vừa ý.
Những thứ này chưa phải đồ vật quá nổi bật.
Mặc dù hai người có quan hệ hợp tác danh nghĩa nhưng dù sao anh cũng là chồng danh chính ngôn thuận của cô, gia gia cô bề ngoài rất phóng túng, khoáng đạt, ít để tâm đến chuyện xung quanh, nhưng một khi có thứ không vừa mắt ông, lập tức, nó sẽ vĩnh viễn biến mất.
Cô không sợ người đàn ông này biến mất, tài lực của anh đủ lớn cùng gia gia cô đọ sức một phen nhưng nếu gia gia không thích anh, hành động sau này của hai người sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Tử Uyên suy tính rất linh hoạt, vì vậy, cô biết mình nên làm gì, không chỉ giúp anh mà còn cả cô nữa.
" Anh chọn đi."
" Gia gia em thích nhất là gì?"
" Thạch anh đỏ nguyên chất."
" Oh."- Dạ Thiên không ngạc nhiên, qua nhiều ngày bên cạnh cô, anh châc chắn một điều rằng: thân phận cô không tầm thường.
Anh cùng cô đi một vòng quanh cửa hàng, hai người vẫn chưa ưng ý.
Duy chỉ có chiếc kệ cuối cùng vẫn chưa ai lui tới.
Chiếc kệ này kê rất nhiều đá lớn màu đen đậm, có những tảng màu nâu đỏ hoặc trắng ngà.
Những tảng đá lớn dù không ai để ý nhưng vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt, coi xét kĩ lưỡng, trang trí nhiều hoa văn bắt mắt.
Dạ Thiên nghi hoặc, chỉ vài tảng đá, có cần làm thành vậy không, nghĩ là làm, anh thong thả bước lại kệ đá, yên lặng xem xét một hồi.
Thấy anh phân vân mãi không rời, một người đàn ông trung niên từ cửa tiệm bước ra, nét mặt nhu hoà, tư thái ôn tồn, giọng điệu hết sức hoà nhã, lịch sự
" Khách quan, ngài đang xem đá tảng thạch anh? Có muốn thử không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...