Tử Uyên không quan tâm, không có nghĩa là Quy lão và Dạ Thiên không để ý.
Ai cũng nhìn Lăng Cẩm bằng ánh mắt chán ghét, khinh thường.
Nhưng Lăng Cẩm nào có để ý, cô đang rất vui vẻ vì Tử Uyên mắc bẫy.
Nhưng rốt cuộc, là ai đang mắc bẫy ai đây, điều này chỉ có Tử Uyên, Dạ Thiên và Quy lão hiểu.
" Được rồi, người đâu, mang đàn ra."
Lời Quy lão vừa dứt, một đám người rất đông lần lượt tiến vào đại sảnh.
Trên tay mỗi người đều cầm một thứ nhạc cụ khác nhau.
Đàn tranh, đàn tì bà, sáo trúc, đàn thập tam, đàn thập nhị,...!tất cả đều vô cùng đầy đủ, không thiếu một món.
Những người vệ sĩ nhanh nhẹn tới giữa đại sảnh, nhẹ nhàng đặt toàn bộ nhạc cụ lên bàn lớn đã kê sẵn.
Không bất ngờ, khi có người vừa đề nghị thi cầm, giám đốc Lăng thị, người chịu trách nhiệm quản lí buổi tiệc đã sai người đến trung tâm thương mại, thu mua toàn bộ những loại nhạc cụ cần thiết.
Mặc dù là người của Lăng thị nhưng hiệu suất công việc không tầm thường.
Lăng Quốc kế nhiệm chủ tịch, tâm cơ sâu không đáy nhưng ông cũng là một trong những người nổi tiếng trên thương trường nha, vì thế mới có thể phát triển bất động sản Lăng thị đến ngày hôm nay.
Tuy nhiên, tài năng thì có thừa nhưng đạo đức thì....!
****
Tử Uyên không phản đối việc thi trước, với cô, chỉ có người bất tài mới dựa vào thứ tự thi.
Trên thương trường hay trong hắc đạo, người chiến đấu không có quyền lựa chọn.
Cô cũng chẳng nghĩ nhiều, nhanh nhẹn tới bàn nhạc cụ chọn đồ vật mình muốn.
Tử Uyên nhìn một hồi lâu, cuối cùng, cô chọn đàn thập nhị.
Loại đàn này rất khó đánh, trên thân có mười hai dây đàn, mỗi dây là một cung điệu khác nhau, dựa vào đầu nối cũng có thể phân thành hai tư điệu và bốn tám phách.
Để điều khiển loại đàn này tấu nhạc hay thì người đánh đàn phải luyện tập rất nhiều, đòi hỏi tư chất thiên bẩm, sự nỗ lực học tập, kinh nghiệm lâu năm nhưng quan trọng nhất là phải có người dạy đàn tốt.
Nếu tài hơn người nhưng thầy dạy chưa hiểu sâu luật đàn thì vô ích.
Đàn thập nhị cũng rất quý, vì khó đánh nên cũng không được phổ biến nhiều, đa phần chỉ sử dụng trong các buổi hoà tấu thế giới.
Nhưng, một điều không thể phủ nhận, đàn thập nhị, là loại đàn hay, quý hiếm nhất trong các loại đàn.
Khi Tử Uyên chọn đàn thập nhị, mọi người có chút bất ngờ, nhưng không nhiều.
Đơn giản vì màn khiêu vũ vừa nãy của cô đã làm cho mọi người chết lặng.
Đương nhiên, điều kinh hỉ mà cô mang đến sắp tới sẽ không ít.
Nghĩ vậy, nhưng một số người vẫn khá lo lắng, không hiểu cô không biết nên chọn đại hay lại là một yêu nghiệt trong giới âm nhạc.
Nhưng khả năng đầu tiên, chắc không vào đâu.
Cô vừa chọn, lập tức có vệ sĩ tiến tới, ôm cây đàn đến đặt vào chiếc bàn gỗ giữa đại sảnh.
Chiếc bàn này được thiết kế dành riêng cho người đánh đàn, vì vậy chiều cao rất thấp, bên cạnh còn đặt một chiếc ghế khảm nhỏ, vừa đủ một người ngồi.
Vốn dĩ khi cuộc so tài bắt đầu, mọi người đã được bố trí ghế ngồi nhưng khi Tử Uyên khiêu vũ, ai nấy đều không tự chủ rời khỏi ghế, tiến gần đại sảnh.
Bây giờ, mọi người mới lật đật về chỗ, vì vậy, không gian có chút sôi nổi hơn.
Khách mời ổn định, bộ phận ánh sánh tắt hết đèn trong đại sảnh, chỉ để một khoảng sáng mờ giữa phòng lớn để cho Tử Uyên đánh đàn, công tác chuẩn bị rất nhanh, vô cùng chuyên nghiệp.
Mọi thứ ổn định, Tử Uyên mới từ tốn bước lại chỗ ngồi, không nhanh không chậm ngồi xuống ghế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...