Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo


Biểu diễn cầm kì thi hoạ.


" Không sai ".


" Cô nhất định phải thi cầm kì thư hoạ với Lăng Cẩm tiểu thư."- Một người lớn tiếng hét.


Dạ Thiên nghe thấy mọi người trong đại sảnh đều xôn xao bàn luận Tử Uyên.

Anh vô cùng tức giận, ánh mắt thị huyết, hàn ý lạnh kinh người nhìn quanh một lượt,lập tức, mọi người im bặt, không có một tiếng động nào.


Lăng Cẩm thấy tình thế bất lợi, cô chỉ khẽ lên tiếng phủ nhận:
" Dạ Thiếu quá lời rồi, tiểu thư này có thể thi với tôi, vừa có thể để mọi người trong đại sảnh mở rộng tầm mắt, vừa để tiểu thư không bị người ngoài chê cười: dựa vào sự bảo hộ của Dạ Thiếu mà hống hách, không hiểu phép tắc" - Một lời nói ra nghe như lên tiếng bải vệ Tử Uyên nhưng thật ra hàm ý sâu xa.

Một mặt ám chỉ Tử Uyên không có một chút kiến thức về cầm kì thi hoạ, một mặt nói cô dựa dẫm vào đàn ông mới có thể tiến vào giới thượng lưu, đến được bữa tiệc này.


Hàm ý quả thật không tồi.


Tử Uyên nhíu mày, đoá bạch liên hoa này miệng lưỡi rất tốt nha.

Một câu nói nhưng ý tứ sâu như vậy.



Nói cô tầm thường, cô liền cho kẻ đó biết
Nói cô dựa vào đàn ông đến bữa tiệc này.

Ừm, quả thật có một chút, nhưng nếu không phải anh muốn, đánh chết cô cũng chẳng thèm bước chân vào đây một bước.


Tử Uyên cười chế giễu, ánh mắt khinh thường nhìn kẻ đáng thương đang khoe môi múa mép trước mặt.


Từ nãy đến bây giờ, Dạ Thiên cũng chẳng hé răng một tiếng.

Kì thực, anh cũng muốn cô biểu diễn một lần.

Anh biết người phụ nữ của anh không tầm thường, nhưng không phải một mình anh biết là đủ, anh muốn cho toàn thế giới biết nữ nhân anh yêu không phải người họ có thể khinh thường.


Đôi mắt Dạ Thiên một mảnh âm trầm nhìn một thân hồng phấn trước mắt,anh lại cúi xuống nhìn cô, ánh mắt không kìm được sự nhu hoà như nước, mềm mại, yêu chiều.


Tử Uyên ngước mắt lên nhìn anh, thấy một tia tò mò, còn cả sự mong đợi.

Khuôn mặt tuấn mĩ vẫn lạnh nhạt nhưng khoé môi có chút cong lên, ánh mắt toả sáng nhìn cô không rời, cô thật không nhẫn tâm để tên yêu nghiệt này thất vọng.


" Được thôi, bổn tiểu thư cũng đang rảnh." - Tử Uyên bất đắc dĩ.



Đùng đoàng
Như một tia sét lớn đánh xuống, cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Gì mà" bổn tiểu thư đang rảnh", vậy những lời họ nói vừa nãy là nhằm vào ai đây? Tử Uyên cô một chút cũng không quan tâm, thậm chí còn chưa hề để nó vào tai.

Hoá ra đến bây giờ, trong mắt cô, họ chỉ là những con rối biết nói, không hơn không kém.


Nghĩ đến bộ dạng thao thao bất tuyệt bình luận vừa rồi, một số người khuôn mặt đỏ bừng, tê rần.

Bây giờ họ mới hiểu cảm giác, thế là tự biên tự diễn.


" Em muốn thi gì?" - Anh ôn nhu hỏi
" Tất cả."
Nà ní.

Mọi người một lần nữa lại choáng.

Nửa tiếng ép cô ra mặt thi với Lăng Cẩm, cô không phản ứng vậy mà cô vừa đồng ý đã muốn thi toàn bộ.


" Được, tùy em." - Anh sủng nịnh.


Lăng Cẩm bên cạnh, cô đã ghen đến tức chết rồi, dựa vào đâu mà cô ta được Dạ Thiếu cưng chiều như vậy, dựa vào đâu mà cô ta được mọi người chú ý như vậy? Lăng Cẩm tức giận nhưng cô kìm nén trong lòng.

Hình tượng cô xây dựng bấy lâu nay đâu thể một sớm một chiều mà phá vỡ.

Nếu nữ nhân kia muốn thi toàn bộ, vậy thì cô sẽ đáp ứng cùng cô ta.

Lăng Cẩm không tin, cô được học những thứ này từ nhỏ, lại không bằng nữ nhân nhà quê kia.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận