Dạ Thiên xuống phòng khách, người hầu đã đi làm việc,còn quản gia,ông có chút việc nên đã ra ngoài từ sớm.
Cả phòng khách có chút yên tĩnh.
Dạ Thiên không lãng phí một giây phút nào, anh tranh thủ lấy latop giải quyết công việc.
Mấy ngày này anh nghỉ nên có rất nhiều công vụ cần giải quyết.
Buổi chiều, khi mặt trời đứng bóng, Tử Uyên thức dậy.
Mọi ngày, cô sẽ không ngủ lâu như vậy, tuy nhiên, cả ngày nay trong người có chút mệt mỏi,không những vậy, bữa trưa, sau khi dùng cơm xong, Kỳ Phong có gọi điện báo cô tối nay hẹn tới văn phòng làm việc,vì vậy cô không thể để tinh thần uể oải giải quyết công việc.
Vừa bước xuống lầu,Tử Uyên đã nhìn thấy anh.
Trong đại sảnh hoa lệ rộng lớn, một thân nam nhi phong nhã trác tuyệt, mỹ lệ kinh hồn.
Khuôn mặt mị hoặc, ngũ quan trời sinh yêu nghiệt,phong thái ưu nhã, tôn quý có chút lười nhác, tùy tiện.
Người ta thường nói, người đàn ông đẹp trai nhất là khi họ đang làm việc.
Quả không sai.
Mỗi động tác đều tuấn mĩ phong dật, tuy tùy tiện nhưng vô cùng tiêu chuẩn, đẹp như tranh vẽ.
Tử Uyên thoáng đỏ mặt.
Nhưng rất nhanh, cô trấn an bản thân.
Đôi tay nhỏ nhắn mềm mại vỗ vỗ nhẹ vào đôi má căng mịn đỏ hồng như trái đào mùa thu, e lệ trong sương.
Một lúc sau, cô mới bình thản bước xuống lầu, khuôn mặt thản nhiên như chuyện vừa nãy chưa hề xảy ra.
Thấy cô, Dạ Thiên ngay lập tức dừng làm việc, anh cười như không cười, nhu hoặc nhìn cô:
" Ngủ ngon?"
" Cũng tốt."
"....."
Không gian trầm lắng đột nhiên vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại reo.
Đó là một bản nhạc tiếng Pháp, âm điệu tà mị,có chút cao ngạo, hùng hồn.
Âm thanh du dương, lắng đọng, thâm trầm khó tả.
" Chủ tịch, buổi tối có một buổi tiệc,là Tập đoàn bất động sản Lăng thị của Lăng Quốc, ông ta đã gửi thiệp vào sáng hôm qua, nhưng lúc đó ngài có hẹn cùng thiếu phu nhân, vì vậy tôi không dám làm phiền."
" Tốt.Tối nay, tôi sẽ tới."- Không tốt sao được, ai dám lãng phí thời gian anh ở bên Tiểu Uyên, anh sẽ không tha cho kẻ đó.
" Dạ,tôi sẽ gửi địa chỉ cho ngài."- Dù thanh âm, giọng điệu của người nói chuyện rất bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của người đối diện qua điện thoại.
May mắn, vẫn là thư kí anh thông minh lấy tổng tài phu nhân làm giá đỡ mới tránh được một kiếp.
Anh đang nghi ngờ nếu Dạ Thiên biết được lí do thật sự là anh quên mất thiệp mời của Lăng thị, chắc tổng tài lột da anh quá.
Nghĩ vậy, anh rùng mình, thôi không nghĩ nữa mà nhanh chóng cầm điện thoại gửi địa chỉ cho chủ tịch.
***
" Buổi tối, anh tới Lăng thị dự tiệc, em có đi cùng không?"
" Không cần, tôi có hẹn."
Hẹn...!
Nghe tới chữ này là Dạ tổng tài băng lãnh nhà ta đã nhiệt huyết sôi trào.
Buổi tối cô còn hẹn ai? Không muốn đi cùng anh là vì có hẹn sao? Có lẽ là hẹn cô gái lần trước.
Anh tự nhủ.
Đột nhiên, điện thoại của cô reo lên, là Kỳ Phong gọi.
Tử Uyên bắt máy, cô nhỏ nhẹ nói chuyện, tránh làm ồn tới anh.
Mặc dù vậy, anh có nghe thấy tiếng đàn ông,vì thế một hành động lịch sự của cô trong mắt một bình dấm chua như anh là vô cùng thân mật.
Cô nói chuyện với ai mà phải nói nhỏ nhẹ, dễ nghe như vậy?
Dạ Thiên bất mãn.
Anh cố tìm lí do để kéo cô theo cùng:
" Tối nay, Lăng thị mở tiệc, kỉ niệm ngày thành lập, trong thiệp mời có ghi tổng tài và tổng tài phu nhân đều phải tới."
" Vậy sao?" - Cô đen mặt nhìn anh.
Rõ ràng anh hiểu cô và anh mới kết hôn chưa lâu, hai người đi đăng kí không hề tiết lộ ra ngoài, thậm chí là người thân,vậy mà một Lăng thị cỏn con lại biết.
Anh có thể tìm lí do nào hợp lí hơn không.
Thôi vậy, dù dì tối nay cô chỉ hẹn Kỳ Phong tới văn phòng làm việc, có thể lùi lại ngày khác.
" Được,tối nay,đi cùng anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...