Ting
Ting
Ting
Cô đang nhắn tin với ai mà chăm chú vậy, cả buổi cũng không thèm liếc nhìn anh một cái.Thái độ lãnh đạm của Tử Uyên làm cho Dạ Thiên có chút bất mãn.
Ting
Ting
Ting
Lại tin nhắn.
Không phải một tên đàn ông nào muốn tán tỉnh cô đấy chứ.
Tuy nhiên, điều anh chắc chắn người đang nhắn tin cùng cô không phải phụ nữ.
Anh đã từng gặp mặt.
bạn cô, hình như tên...!An Nhiên.
Tử Uyên rất ít khi nhắn tin cùng cô ấy, nếu muốn trò chuyện, hai người sẽ chat video hoặc hẹn nhau đi uống cafe,đi shopping.
Chưa bao giờ cô kiên nhẫn nhắn tin với một tên đàn ông như thế.
Ting
Dạ Thiên nhìn cái máy tính của cô bằng con mắt hình viên đạn.
Có lẽ, nó phải thay rồi.
Ting
Anh chịu hết nổi rồi, anh đứng dậy, bỏ bản hợp đồng và laptop trên tay xuống, sải bước đến bên cô.
"Tiểu Uyên..."
Tử Uyên ngước mắt lên nhìn anh, tỏ ý hỏi anh muốn gì.
"Ah....Uhm...Anh đưa em đến một nơi."
"Tôi đang bận."
" Rất quan trọng."
Tử Uyên suy nghĩ, cô bỏ máy tính xách tay xuống, tắt máy cẩn thận rồi đi cùng anh.Dạ Thiên thấy cô ra khỏi, anh chút luống cuống, đi đâu bây giờ.Nghĩ rồi, anh rút điện thoại, gọi cho quản lí.
" Cho cậu 15 phút, chuẩn bị cho tôi và bà xã....ah....hẹn hò."- Giọng Dạ Thiên vốn trầm thấp, rất ấm luôn luôn cương nghị, quyết đoán nhưng khi nhắc đến hai chữ hẹn hò,tone giọng có chút thấp, anh ngập ngừng lí nhí vào điện thoại rồi cúp máy.
Dạ Thiên không hề biết hành động của mình vừa rồi gây ra "hậu quả" nghiêm trọng như thế nào, anh chỉ thản nhiên, vô tư vào gara lấy xe, đưa cô đi.
Bên kia đầu dây, quản lí của anh đã ngây người, đứng lặng một chỗ.
Bà xã....!
Hẹn hò.....!
Chủ tịch kết hôn từ bao giờ, lại còn....bà xã
Chưa hết,một người cao cao tại thượng nổi tiếng phúc hắc,cấm dục lại dùng giọng điệu ấy để bảo anh chuẩn bị cho buổi hẹn hò.
Ahhhh...!
Không lẽ chủ tịch bị đánh tráo rồi Có cần cùng một lúc bắt anh phải đón nhận hai cái tin động trời này không.
Anh quản lí vội vàng load thông tin, tiếp nhận hai tin khủng bố ấy xong, anh đưa tay lên xem đồng hồ
Ahhhh
Còn mười phút nữa, làm sao bây giờ, chuẩn bị cái gì đây.Làm quản lí cho chủ tịch tổn thọ quá đi.
Nghĩ nghĩ, anh nhớ tới điều gì đó.
Không lãng phí dù chỉ một giây, anh vội vàng chạy ngay đến phòng thông tin, xác nhận vị trí định vị của chủ tịch, gọi cho công ty đối tác,....!
...!
Dạ Thiên lái xe đưa Tử Uyên ra bờ sông.Giờ này,bờ sông rất tối, anh phải bật đèn xe để soi sáng cho hai người.Bờ sông rộng, phía bên kia sông là trung tâm của Giang thành.
"Đây là việc rất quan trọng mà anh nói?" - Tử Uyên đen mặt nhìn anh, ánh mắt vô cùng u ám.
"Ừm..."
Dạ Thiên không biết nói gì, anh lén nhìn đồng hồ.Hành động của anh làm cô rất khó hiểu, đang đêm sương lạnh, anh lại rủ cô ra bờ sông, làm gì...?...ngắm cảnh sao?
Đùng....đoàng....đoàng.
Âm thanh dài,vang trong không trung thu hút sự chú ý của cô.Tử Uyên quay người, ngước lên bầu trời.
Pháo hoa.Thì ra là pháo hoa.
Bầu trời đêm lạnh lẽo,tối mịt,không chút ánh sáng bị bao phủ bởi vô số pháo hoa.
Những đốm nhỏ li ti phát quang, bung nở rực rỡ.
Khung cảnh vô cùng lãng mạn.
Dạ Thiên không an phận, anh tranh thủ tiến lại gần cô.Hơi sương mỏng trôi trong không khí.
Anh nhẹ nhàng cởi áo ngoài, khoác lên vai cô.Hành động của anh làm Tử Uyên giật mình, cô không phòng bị.
Thôi vậy, có thêm một cái áo cũng không tồi
Tử Uyên lặng lẽ đỏ mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...