Buổi tối trong Giang Thành vô cùng náo nhiệt.
Người xe đông nườm nượp.Vô số ánh đèn từ những khách sạn, những khu nhà lớn rọi xuống đường, in trên thành ô tô đang chuyển động.Mọi thứ thật vội vã...ngoại trừ một chiếc xe đặc biệt đang di chuyển trên đường.
Mặc dù đây là xe giới hạn bản đặc biệt với thiết kế động cơ tân tiến nhất nhưng so với những chiếc còn lại, nó chạy rất chậm, vô cùng từ tốn.
Đương nhiên, tài xế xe là Dạ Thiên.Hành động này của anh làm cho Tử Uyên...cạn lời.Anh có cần phải đặc biệt đến vậy không??? Nhưng cô vẫn yên lặng, đầu đầy hắc tuyến nhìn anh.Dạ Thiên biết suy nghĩ của cô, anh chỉ cười trừ.Cả ngày hôm nay, Dạ Thiên bận dọn dẹp,anh đã gọi cho quản lý mua cơm đến cho cô.Anh sợ cô không thích nên mua rất nhiều loại ở các cửa hàng khác nhau.Tuy vậy, cô chỉ ăn một chút hầu như còn bỏ lại toàn bộ.Dạ Thiên định không ăn cơm trưa nhưng anh không muốn để cô ăn một mình nên cũng ngồi cùng bàn ăn một vài miếng.Bàn ăn thịnh soạn còn lại toàn bộ.Mỗi đĩa chỉ vơi chút ít.
Anh và cô đều ăn ít, anh sợ cô đói bụng lại đi xe nhanh nên khó chịu vì vậy mới cố gắng giảm tốc.
Nhà hàng mà Dạ Thiên định tới cách khu cô ở không xa, hai người đi một lát là tới nơi.
Anh dừng xe trước một toà nhà lớn, kiến trúc cổ phương Tây tinh xảo, tỉ mỉ vô cùng sang trọng thu hút sự hấp dẫn của Tử Uyên.
Nhà hàng này đích thân hoàng tử và hoàng tử phi của Pháp thành lập kỉ niệm 63 tháng kết hôn.Trước khi được mở rộng thì nó chỉ dành để phục vụ hoàng tử và nữ hoàng Pháp vì vậy để có thể đặt một phòng có thể coi là việc khó như lên trời.
Đương nhiên,điều đó ngoại trừ Dạ Thiên và Tử Uyên.
Dạ Thiên giúp cô mở cửa xuống xe,chân ngọc vừa chạm đất, quản lí nhà hàng đã vội vã chạy tới nghênh đón.
Ông là người phương Tây, rất lịch sự,trầm ổn, cử chỉ thân thiện,nhã nhặn.Tuy ông biết nói tiếng Trung nhưng phát âm có chút không quen.
" Hoan nghênh hai vị tới Grill 63."
Dạ Thiên không trả lời nhiều, anh chỉ gật nhẹ một cái,trong giây phút này tâm trí anh chỉ dành cho cô.Quản lí rất hiểu chuyện, ông không tỏ thái độ khó chịu,nhất nhất đều mỉm cười rạng rỡ với đôi vợ chồng trẻ.
Dạ Thiên và Tử Uyên được sắp xếp ở tầng
cao nhất của toà nhà.Tầng này được thiết kế rất độc đáo,chỉ riêng một căn phòng duy nhất.
Căn phòng được trang trí rất đặc biệt, lấp lánh bằng vô số ánh đèn led, đèn phát quang đủ màu sắc.Trên bàn ăn, một lọ hoa hồng Pháp được trang trí tạo điểm nhấn.Bông hoa mới nở, mềm mại được nhập khẩu từ Pháp.Loại hoa rất quý, nó vô cùng khó trồng và chăm sóc vì vậy mỗi tháng nhà hàng chỉ nhập về được hai mươi bông hoa,dùng để trang trí căn phòng đẹp nhất này.
Rất nhanh,hai người bước vào phòng, tất cả nhân viên,phục vụ và quản lí nhà hàng đều lui ra, trả lại không gian riêng tư đầy lãng mạn.
"Thích không?"- Dạ Thiên hồi hộp chờ câu trả lời.
Thật sự anh vô cùng lo lắng, lo rằng cô không thích.Dạ Thiên trên thương trường bao nhiêu năm qua,kí không biết bao nhiêu hợp đồng nghìn tỷ nhưng chưa bao giờ anh hồi hộp như vậy.Từ khi gặp cô, anh luôn lo lắng, cảm giác lo được lo mất này không hề dễ chịu.Từ bao giờ, cảm xúc của anh lại bị cô chi phối nhiều như vậy.Nhưng anh không thể ngừng nhớ tới cô, ngừng yêu cô.
Điều này đã định sẵn anh sẽ dây dưa với cô, đời đời kiếp kiếp.
Dạ Thiên yên lặng chờ đợi giọng nói dịu dàng vang lên:
"Thích."-Tử Uyên không nói nhiều, chỉ một chữ thôi cũng khiến tim anh rung động.Dạ Thiên vô cùng vui vẻ.
Cô cũng không nghĩ nhiều, tranh thủ gọi phục vụ đưa đồ ăn.Nhắc tới đồ ăn ngon, quả thật cô có chút đói bụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...