Mọi người trong đại sảnh sớm đã không giữ được bình tĩnh, ngay cả Nam Cung Sự cũng không ngoại lệ.
Bị người khác mạnh mẽ bóc trần thứ mà ông ta luôn luôn giấu kín, làm sao không khó chịu cho được.
Nhưng ít nhất ông ta còn một chút lí trí.
Nam Cung Sinh sớm muộn gì cũng biết chuyện, ông đã dự liệu tình huống này xảy ra.
Việc trước mắt, phải trông cậy vào chúng nó.
"Mọi người cứ bình tĩnh..."
Đương nhiên, người phát ngôn lần này Nhất Mặc, anh ta mới là người thoả đáng nhất để giải vây cho Nam Cung Sự.
" Nhiều năm như vậy, mọi người đều góp sức bảo vệ Nam Cung gia, trung thành tận tụy, trời đất chứng giám.
Chắc chắn trong chuyện này còn có uẩn khúc, vì vậy, lão gia chủ, xin ngài cho họ một cơ hội chứng minh."
" Ý cậu nói là tai mắt ta đặt vào không trung thành, dám bán đứng ta?"
" Lão gia chủ, điều đó không có khả năng."
" Hừ,...."- Ngu xuẩn, một lũ ngu xuẩn.
Các ngươi cộng lại cũng không bằng một nửa lòng trung thành của hắn.
Vậy mà còn đứng đây bôi nhọ hắn?
" Ba ngày, chỉ cần ngài cho con ba ngày, nhất định con sẽ tìm chứng cứ chứng minh họ vô tội."
" Tử Uyên, ý cháu thế nào?"- Lão gia chủ dò hỏi, chuyện của tụi nhỏ, cứ để nó xử lí.
Ông lớn tuổi rồi, chỉ muốn sống an an ổn ổn một đời, không muốn cuốn vào vòng xoáy luẩn quẩn của bọn nó nữa.
Giang sơn này ông dùng hơn nửa cuộc đời này để đổi, hiện tại, coi như là món quà để tặng hai bảo bối của ông.
" Nhất tiên sinh, ngài lấy thân phận gì để giúp họ chứng minh?"
" Chuyện này..."
" Là chồng của ta, đủ chưa."- Cố Vân Thanh nhấn mạnh, dùng quyền thế ép bức cô, cô nhất định không chịu thua.
" Rất tốt, gia gia, đề nghị này cũng không tồi."- Tử Uyên hài lòng đồng ý.
Trải qua chuyện này chắc chắn Nam Cung Sự đã có chuẩn bị, nếu bây giờ ép ông ta, chỉ sợ chó cùng rứt giậu.
Chi bằng, cứ giãn lỏng thời gian, vừa tiện cho cô sắp xếp ổn thoả.
Nhưng, cứ dễ dàng đồng ý cho bọn họ thì quá dễ dàng, ít nhất, cô phải đòi một chút vốn từ Cố Vân Thanh và Nhất Mặc.
Một khi anh ta lấy thân phận này, chắc chắn sẽ không có đường lui.
Mặt khác, cô muốn xem xem, ba ngày sau, anh ta sẽ tìm ra chứng cứ gì.
" Nghe theo cháu."- Lão gia chủ cười hiền nhìn Tử Uyên, ông có mỗi đứa cháu gái, không cưng chiều thì thật là lãng phí.
" Được rồi, mọi chuyện cứ như vậy.
Ông nội, trời muộn rồi, cháu đưa ông đi nghỉ ngơi."
" Được được."- Lão gia chủ đứng dậy, tùy tiện cho Tử Uyên đỡ đi, không một lần ngoảnh lại nhìn đám người còn lại đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa.
Cứ vậy là đi?
Nhưng ít nhất, một vài người đã quá quen với phong cách làm việc như vậy của lão gia chủ và đại tiểu thư.
Cao ngạo, tại thượng, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
"Đại trưởng lão, trước mắt người tính như thế nào?"- Sau khi xác định hai người đã rời đi, Cố Vân Thanh mới dám lên tiếng.
" Còn làm thế nào nữa, đương nhiên là hành động."
" Còn bọn họ thì sao?"
" Gửi thư qua, nói là ông ta và Nam Cung Tử Uyên đã trở về Nam Uyển.
Chỉ đợi thời gian."
" Được, con lập tức đi làm."
Cố Vân Thanh nhận lệnh, một đường rời khỏi đại sảnh.
Đương nhiên, khi cô ta đi rồi, Nhất Mặc cũng không muốn ở lại.
" Đại trưởng lão, con đi cùng Vân Thanh, hỗ trợ cô ấy."
" Được, đi đi."
Nhất Mặc khẽ gật đầu, thân thể vừa động, liền bị ông giữ lại
" Khoan đã."
" Người, còn chuyện gì?"- Nhất Mặc tò mò hỏi.
" Nếu đã dùng danh nghĩa của nó, nhất định phải thực hiện."- Nam Cung Sự nhắc nhở.
Dù gì Cố Vân Thanh cũng là một đại cô nương chưa xuất giá, chưa kể cô còn một gia tộc lớn làm hậu thuẫn.
Lợi dụng thân phận của cô nhưng không cho cô một câu trả lời, chắc chắn sẽ khó ăn nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...