" Đại trưởng lão..."- Một vị trưởng lão đi theo phía sau Nam Cung Sự, thấy ông ngây người đứng đó liền có ý tốt mà nhắc nhở.
" Nói.."- Nam Cung Sự gằn giọng
" Họ...vào hết rồi."
" Hừ"- Nam Cung Sự hất tay áo, lặng lẽ đi vào đại sảnh.
- ---
" Lão gia chủ, mời dùng trà."- Nam Cung Sự niềm nở mang trà tới tận tay Lão gia chủ.
" Được rồi, đặt ở đó đi."- Lão gia chủ liếc qua tách trà.
Dù sao cũng là trà của Nam Cung gia, không uống thì thật lãng phí.
Nhưng trà ngon hay không một phần còn dựa vào tay người rót, đằng này....tốt nhất, ông vẫn không nên uống thì hơn.
" Nam Cung Sự, lão từ xưa đến nay không thích dài dòng, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng bàn chính sự."- Lão gia chủ nhắc nhở, hừ, thời gian đâu mà ngồi thưởng trà đàm đạo với họ, thật nhàm chán
" Lão gia chủ, kinh động tới ngài và đại tiểu thư có phần thất lễ nhưng thật sự là có chuyện quan trọng phải bàn."
" Quan trọng?"- Thật biết nói đùa, hắn bàn được chuyện gì quan trọng.
" Ngài xem..."- Nam Cung Sự ái ngại nhìn Dạ Thiên.
Nói gì đi nữa, anh cũng đang trong thân phận là người ngoài, không tiện để nghe chuyện nội bộ của gia tộc.
" Kiến trúc ở đây không tồi, lão gia chủ, con muốn đi dạo một lát."- Dạ Thiên nhìn ông, không nhanh không chậm, từ tốn xin cáo lui.
Thật sự, chuyện gia tộc này, anh cũng không muốn xen vào, bất quá lại liên quan đến cô, vì vậy, không nhúng tay thì thật vô lễ.
Tuy nhiên, bây giờ chưa vội, chuyện quan trọng trước mắt là xác minh khúc mắc trong lòng anh.
Vì vậy, điều kiện ở một mình, rất phù hợp.
Nói xong, Dạ Thiên chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
Trước khi đi không quên ghé vào tai Tử Uyên dặn dò một câu:"xảy ra chuyện, gọi anh."
Tử Uyên nghe vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, cô không trả lời chỉ mỉm cười gật gật đầu nhìn Dạ Thiên.
" Nam Cung Sự, nói đi, lão không đủ kiên nhẫn."
" Lão gia chủ, ngài xem, đại tiểu thư là danh môn khuê các, lá ngọc cành vàng, tư sắc hiếm có.
Vừa hay, Dạ gia có hai đại thiếu gia.
Mặc dù đại thiếu gia nhà họ thiên phú không phải là quá tốt nhưng nhị thiếu thì khác.
Ngài ấy tuổi trẻ đã lập sự nghiệp, còn đem Thiên Hoàng phát triển tới mức này.
Lão gia chủ ngài xem, một thế lực đáng sợ như vậy hoàn toàn có tư cách để đấu một trận sống chết với Dạ gia.
Nếu chúng ta có được thế lực cường đại đó thì chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, mạnh lại càng mạnh."- Nam Cung Sự thao thao bất tuyệt.
" Ý ông là đem bán cháu gái bảo bối của ta."- Nam Cung Sự hỏi lại, bàn tay theo thói quen nâng ly trà nóng lên miệng định nhấp một ngụm.
Nhưng chợt nhớ tới lão bất tử rót ly trà này khiến ông không còn tâm trạng để thưởng.
" Không có, không có, ngài hiểu nhầm ta rồi.
Thật sự, chúng ta chỉ liên hôn.
Mối hôn sự môn đăng hộ đối như vậy, trai tài gái sắc vừa hay lại rất hợp."
" Hợp? Ông gặp cậu ta chưa mà biết hắn hợp với cháu gái của ta."
"...Lão gia chủ, danh tiếng nhị thiếu sớm đã vang khắp Giang Thành, không gặp được chân thân cũng coi như là có chút hiểu biết."- Nam Cung Sự biện hộ
" Hừ, lời nói chẳng qua là hư, ông lấy cái gì để chứng minh."
" Lão gia chủ, ngài....Đại tiểu thư, cô xem mối hôn sự này tốt biết bao."- Thấy không lay chuyển được tâm ý Lão gia chủ, Nam Cung Sự liền chuyển sang công kích Tử Uyên, hi vọng cô sẽ đồng ý.
Từ đầu tới cuối, Tử Uyên chỉ ngồi nghe Nam Cung Sự thao thao bất tuyệt, cô không hề có ý xen vào.
Xem ông ta diễn còn đặc sắc hơn đoàn hát kịch ở Thượng Hải.
Nhưng nếu đã nhắc đến cô thì cô đành góp vui một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...