" Không sao, ông tin nó sẽ biết chừng mực."
" Được rồi."
Dạ Thiên nhìn hai người trước mặt, đáy mắt không khỏi vui vẻ.
" Đi thôi."- Lão gia chủ thúc giục.
" Vâng."
Dạ Thiên gật đầu ra hiệu với lão gia chủ rồi vội vàng kéo tay Tử Uyên đi về hướng ngược lại.
Lần này thì khác, đương nhiên anh và cô không thể ngồi chung xe với Lão gia chủ.
Một phần vì đề phòng, một phần hai người cũng muốn có không gian riêng.
Rất nhanh, ba người đã tới đại trạch Nam Cung.
Vì đây là một đại viện lớn, phía sau hậu viện còn có núi cao, rất thích hợp để thanh tịnh.
" Đại trạch Nam Uyển."- Dạ Thiên lẩm bẩm.
" Tên hay đúng không?"- Lão gia chủ tự hào hỏi.
"....."- Dạ Thiên không trả lời nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào bảng hiệu khắc bằng gỗ phía trên cổng lớn.
Nam Uyển
Nam Uyển
Có phải, anh đã nghe ở đâu rồi không?
Sau khi đi qua cổng chính, ba người còn phải đi xe thêm một đoạn đường nữa mới tới nơi nghỉ ngơi.
Khác hẳn với không gian náo nhiệt bên trong nội thành, đại trạch Nam Uyển là một nơi thanh bình hiếm có.
Địa thế độc tôn, ngăn cách hoàn toàn với khu vực bên ngoài.
Kiến trúc khắc bằng gỗ thủ công mô tả theo dáng "long tộc" thời Đại Thanh, vừa hoa lệ vừa đơn giản, hàm ý không tồi.
Bên cạnh đường chính còn khai thác rất nhiều hồ đá nhân tạo nuôi cá, đa phần đều là cá cảnh thuộc hàng hiếm, vừa khó nuôi lại khó ở.
Không gian rộng rãi, thiết kế kiến trúc hoà trong thiên nhiên, như có như không, như ẩn như hiện, đủ để thấy cái tâm của người làm ra ngôi nhà này.
" Đẹp không?"
" Kiến trúc rất tốt."- Dạ Thiên khẳng định một câu.
"..."- Cháu rể, nói nhiều một chút sẽ thiệt mạng sao?
" Ngôi nhà này là ngôi nhà đầu tiên do ông nội chính tay thiết kế.
Về sau được dùng làm đại trạch."- Tử Uyên nhắc nhở anh.
" Không tồi."
"...."
Ba người đang tỉ mỉ phân tích kiến trúc ở ngoài cửa thì đột nhiên có người đi tới.
" Lão gia chủ, đại tiểu thư ngài đã tới."- Nam Cung Sự mừng ra mặt, vui vẻ chạy lại tiếp đón.
" Gia chủ, đại tiểu thư...."- Những trưởng lão phía sau cũng liên tiếp đi lên chào hỏi.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối Nam Cung lão gia vẫn không hề có một chút biểu cảm đặc biệt.
Ánh mắt nhàn nhạt quét qua đám người trong đại viện.
" Đại tiểu thư, đây là...."- Nam Cung Sự chú ý đến nam tử đi bên cạnh Tử Uyên, tò mò dò hỏi.
" Khách quý."- Tử Uyên trả lời qua loa.
Hiện tại, thân phận của anh vẫn nên giấu thì hơn tránh xảy ra những rắc rối không đáng có.
Dạ Thiên cũng vô cùng hiểu chuyện, anh hiểu ý Tử Uyên, mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt đều vô cùng phối hợp.
" Cho hỏi vị tiên sinh đây là?"- Nam Cung Sự tiến lên làm quen.
Không lạ, dù có liên hôn với Dạ gia nhưng ông vẫn chưa gặp qua anh bao giờ, dù sao cũng không quan trọng, mục đích cuối cùng của mối hôn sự này là quyền lực, địa vị và tiền tài, hoàn toàn không cần quan tâm đến con rối trong liên hôn.
" Cố Thanh."- Dạ Thiên không do dự, trực tiếp trả lời.
" Thì ra là Cố tiên sinh, hân hạnh, hân hạnh."
Không đúng, cái này, biểu cảm của ông ta hoàn toàn không đúng.
" Lão gia chủ, đại tiểu thư, Cố tiên sinh, mời."- Nam Cung Sự chắp tay thi lễ.
Lão gia chủ không phản đối nhưng cũng không trả lời, trực tiếp kéo Tử Uyên và Dạ Thiên bỏ vào trong nhà để lại Nam Cung Sự và hội trưởng lão ở lại phía sau.
" Khốn khiếp, ta muốn xem ông cao ngạo được đến bao lâu."- Nam Cung Sự âm thầm nghĩ, đáy mắt âm ngoan, độc ác nhìn chằm chằm vào ba người đi phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...