Mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát.
Dạ Quân nóng lòng, ông không thể kiên nhẫn nữa.
Trước thái độ lạnh lùng của Dạ Quân, Dạ Thiên và Tử Uyên vẫn không hề có bất kì phản ứng nào dư thừa, đơn giản, chỉ là một cái nhìn sắc lạnh.
" Muốn nổ súng?"- Dạ Thiên hỏi, nhưng, anh biết chắc chắn rằng ông ta không có khả năng nổ súng trước mặt anh.
" Là ngươi ép ta, rượi mời không uống muốn uống rượi phạt, Dạ Thiên, ngươi là đích tử Dạ gia, đáng lẽ phải góp sức cho gia tộc nhưng hiện tại thì sao.
Tự mình thoát ly còn tìm trăm phương ngàn kế gạch tên ngươi và mẹ ngươi khỏi gia phả Dạ gia.
Rốt cuộc, ngươi có ý gì? Muốn đoạn tuyệt quan hệ sao?"
" Ha..."- Dạ Thiên cười mỉa mai, nụ cười băng lãnh lạnh thấu xương, tràn đầy châm chọc.
Đưa người phụ nữ khác về ức hiếp mẹ con anh, chiếm đoạt tài sản của bà, cho người đi hạ sát thân nhân Vân gia, những hành động đó, có khác nào cầm thú không? Vậy mà ông ta còn muốn anh bán mạng cho Dạ gia?
" Ý gì?"
" Cho ông ba giây, nếu ông nổ súng, tối mai, tôi sẽ đi với ông.
Thật sự muốn xem, bọn họ cho ông uống thuốc gì?"- Dạ Thiên nửa đùa nửa thật.
"......."- Khó xử, Dạ Quân đang khó xử.
Ông không phải không dám bắn nhưng, Dạ Thiên dễ dàng để ông toại nguyện như vậy sao? Không ổn, chắc chắn anh đang có mưu kế khác.
" Một..."- Dạ Thiên không do dự, anh bắt đầu đếm.
Giọng nói nam tử trầm ấm, đầy từ tính mạnh mẽ vang lên trong phòng, dội vào trái tim người nghe.
" Hai...."
Mỗi giây trôi qua, không khí hết sức căng thẳng.
Dạ Quân vẫn chưa hạ lệnh ra tay, ông ta đang chờ đợi thời cơ.
Chờ đợi anh sẽ có hành động khác, ra tay trước ông sao?
Dạ Thiên bình tĩnh, khoé môi cong lên thành một đường cong hoàn mĩ, câu hồn đoạt phách người đối diện.
Nhưng, nụ cười tuyệt mĩ đó, ai dám ngước lên thưởng thức? Ý cười ẩn hiện, hơi thở khó lường đầy nguy hiểm, dáng vẻ cao ngạo hiện tại của anh không khác gì tu la đến từ địa ngục, băng lãnh thị huyết, khiến người ta không rét mà run.
" Ba...."- Ý cười càng sâu, ánh mắt càng âm lãnh.
Là anh đã cho ông cơ hội, chỉ là, Dạ Quân không dám mạo hiểm.
Đùng
Xoảng
Đùng
Xoảng
Đùng
Xoảng
Ba tiếng súng vang lên, xuyên qua cửa kính tạo thành những vết sâu vỡ vụn, lạnh thấu xương dội vào màng nhĩ, đại não bị kích thích mạnh, đồng tử co rút không rõ tư vị.
Nhưng cảm giác chân thật nhất lúc này là sợ hãi.
Rất hoảng sợ.
Dạ Thiên cười, Tử Uyên cũng cười.
Người trúng đạn là.....!
Đương nhiên, không phải anh và cô, mà là một trong số những người đi phía sau Dạ Quân.
Khi tiếng súng vừa dứt, lập tức, ba người đàn ông cao lớn đang cầm súng ngã xuống mặt đất, lặng lẽ nằm bất động, máu tươi theo đó trào ra ngoài, không khí nồng nặc mùi máu tanh xen lẫn hơi thở chết chóc của tử thần.
Đặc biệt là nụ cười lười nhác của đôi nam nữ trước mắt.
Mười phần sinh động.
Hành động này của Dạ Thiên cũng khiến Dạ Quân nhất thời kinh động.
Ông hoàn toàn không lường trước được sự việc này sẽ xảy ra, còn ngay trước mặt ông.
Ba người vệ sĩ đặc chủng tốt nhất, đứng ngay bên cạnh ông, khoảng cách rất gần, khoảng mười xăng ti mét, vừa phòng thủ, vừa bảo vệ ông.
Nhưng, bọn họ, lại chết dễ dàng như vậy, chỉ một phát súng xuyên tim, không kịp phản ứng, lướt qua ông mà lao tới.
Thậm chí, không chạm vào ông dù chỉ một mi li mét.
Thủ thuật bắn tỉa này chỉ có hai từ:...!kinh hãi mới có thể diễn tả được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...