Không đợi Dạ Thiên kịp phản ứng, Tử Uyên đã nhanh tay hơn.
Cô đi tới trước mặt anh, một tay mãnh mẽ nắm cà vạt của anh kéo xuống, một tay chống lên bàn làm việc, hung hăng cưỡng hôn.
May mắn hôm nay cô đi giày cao gót, nếu không chắc chắn sẽ không chạm được tới người đàn ông này.
Nụ hôn ngọt ngào, đôi môi mỏng đỏ mọng, thơm mát, lành lạnh khiến người ta say đắm.
Cô hôn anh, đầy mãnh liệt, đầy da diết, nóng bỏng như lửa.
Đây là lần đầu cô chủ động hôn người khác trong lúc thần trí tỉnh táo, vì vậy kĩ thuật vẫn chưa thuần thục, không tránh khỏi những lúc rối loạn
Nhưng với Dạ Thiên thì ngược lại, trái tim băng lạnh của anh bị ngọn lửa trên môi cô hoà tan toàn bộ, nhu hoà chảy xuống.
Anh ôm cô vào lòng, mặc kệ mọi thứ xung quanh, tận hưởng giây phút ngọt ngào.
Tử Uyên hôn mệt, cô buông anh ra, hơi thở hỗn loạn phả lên gò má anh.
Dạ Thiên nhìn dáng vẻ của cô như vậy, anh có chút buồn cười.
Không biết hôn nhưng vẫn cứng cỏi, kiên quyết không chịu thua.
Nhưng lập tức, nụ cười trên khoé môi bị anh lạnh nhạt dập tắt, anh không thể đắm chìm quá sâu trong ảo giác.
Sau một hồi ổn định khí huyết, Tử Uyên mới định thần nhìn anh, ánh mắt trong sáng, long lanh ngập nước vừa ôn nhu lại mềm mại
" Sao lại hôn tôi?"
" Chưa hiểu?"- Người đàn ông ngốc nghếch này, cô bất đắc dĩ nghĩ thầm.Tuy nhiên, vẫn rất đáng yêu.
"....."- Quả thật, Dạ Thiên không hiểu nguyên nhân cô hôn anh.
Trên thương trường, có lẽ anh còn biết ứng phó.
Nhưng trước mặt cô, cho phép anh giơ cờ trắng.
"Dạ Thiên..."- Tử Uyên dịu dàng
" Ừm."
" Dạ Thiên."
"....."
" Dạ Thiên."
" Em gọi tôi?"- Anh kiên nhẫn trả lời
" Dạ Thiên...."
"....."
" Em yêu anh...."
"....."- Cho anh một phút ngây người.
Câu nói của cô chứa một lượng thông tin khổng lồ mà não anh hiện tại phải hoạt động mạnh mẽ để tiếp nhận thông tin." Em yêu anh", còn câu nào ngọt hơn không? Dạ Thiên ngây ngốc nhìn cô, anh vẫn không tin câu nói vừa rồi của Tử Uyên.
Cô yêu anh, cô yêu anh....thần chú mạnh mẽ kích thích đại não anh.
Trái tim anh nhất thời lỡ nhịp, rất ngọt, rất ấm áp, rất vui vẻ.
Dạ Thiên nhìn cô chăm chăm, cô vẫn không hề có biểu hiện kì lạ.
Chỉ duy đôi má anh đào đỏ hồng, ánh mắt hoa đào lãng mạn nhìn anh, vành tai rất nóng lại đỏ như huyết tươi.
Dạ Thiên dứt khoát ôm cô vào lòng, hành động của anh rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa giây đồng hồ.
" Đừng nói chuyện....Tôi sợ do tôi ảo giác."
" Em yêu anh"- Tử Uyên nhắc lại một lần, âm điệu rõ ràng lớn hơn.
"Nói lại được không?"- Dạ Thiên thụ sủng nhược kinh, anh vui vẻ, hoàn toàn buông bỏ mọi gánh nặng mấy ngày nay.
Rất nặng, rất mệt mỏi.
Giây phút hạnh phúc này, cảm giác lo được lo mất càng rõ ràng, đây là yêu sao?
" Em yêu anh"
Dạ Thiên hôn cô, nuốt trọn lời nói của cô vào cổ họng, âm thầm tận hưởng.
Bàn tay lớn đặt lên eo cô, không an phận từ từ trượt xuống, luồn vào trong y phục.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay khiến Dạ Thiên tỉnh táo, anh không mơ.
Dạ Thiên bắt đầu mãnh liệt hơn, dữ dội hơn, mạnh mẽ kéo cô vào phòng nghỉ trong văn phòng.
Tử Uyên bị anh kích thích bất ngờ, cô cũng không có hành động phản đối, lặng lẽ phối hợp.
Cô yêu anh, thật sự yêu anh, yêu thái độ lạnh nhạt của anh, yêu ánh mắt nhu hoà nhìn cô, yêu "ông chồng trên danh nghĩa" của cô mất rồi.
Vốn dĩ cô biết anh quan trọng như thế nào trong lòng cô, nhưng, lúc anh lạnh nhạt cô, cô rất khó chịu, rất bực bội, rất đau lòng; lúc anh đột ngột rời xa cô, cô muốn lập tức chạy tới, ôm người đàn ông này, hung hăng đem về nhà giáo huấn.
Tất cả mọi chuyện cô đã hiểu, trái tim cô sớm đã đánh mất.
Giờ phút này, hoàn toàn thả lỏng.
Một đêm ái muội ngọt ngào
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...