" Dạ thiếu, quả thật tâm cơ sâu rộng, ngươi muốn ta rời khỏi Dạ Thiên, sau đó giữ ta lại, uy hiếp Dạ Thiên phải tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế.
Tuy nhiên, Thiên Hoàng là một tập đoàn không nhỏ, Dạ Thiên có đủ tài lực cường đại đấu với ngươi một lần, kẻ sống người chết.
Ngươi muốn dùng ta loại trừ triệt để mối hậu hoạn này.
Về phía đại tiểu thư Nam Cung, Dạ Thiên đã bỏ quyền thừa kế, đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội kế nhiệm gia chủ, vì vậy ngươi sẽ thay mặt Dạ gia đường đường chính chính liên hôn với Nam Cung gia.
Kế hoạch rất chu toàn, đáng tiếc, ngươi quá coi thường Dạ Thiên, quá để tâm tới sự tồn tại của ta."
" Ha ha ha.
Không đúng sao?"- Dạ Tuyệt cười lớn, kế hoạch anh tỉ mỉ thiết kế bị vạch trần như vậy, quả thật rất đáng giận.
Nhưng anh muốn xem, rốt cuộc cô muốn làm gì?
"....."
" Cố Tử Uyên ơi Cố Tử Uyên, mặc dù cuộc hôn nhân giữa cô và lão nhị là hôn nhân giả, đến bản hợp đồng cũng soạn ra, nhưng cô đánh giá quá thấp mức độ quan trọng của bản thân trong lòng Dạ Thiên rồi."
Tử Uyên ngạc nhiên, tại sao hắn biết được bản hợp đồng?
" Dạ Tuyệt, ngươi lấy thông tin từ đâu ra?"- Cô âm trầm dò xét.
" Không cần biết, quan trọng, Cố tiểu thư muốn định đoạt thế nào?"
" Dạ Thiên ắt sẽ đối phó với ngươi, không cần ta ra tay."
" Cô, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."- Dạ Tuyệt lạnh lùng, anh ta động sát tâm rồi.
" Ta trời không sợ, đất không sợ, lẽ nào lại sợ ngươi."
" Tốt lắm.
Cho cô một cơ hội nhưng cô không biết trân trọng.
Cuối cùng vẫn không ngờ Cố tiểu thư đây lại có tình cảm sâu đậm với lão nhị như vậy?"
" Ta? Chuyện này, chưa đến lượt ngươi định đoạt?"
" Cô không có tình cảm với lão nhị?"
" Có thì sao, không có thì sao?"
" Ha ha ha.
Lão nhị, ngươi bỏ bao nhiêu tâm huyết theo đuổi cô ta, cuối cùng đổi lại một câu như vậy?"
" Nhiều lời."- Tử Uyên mất kiên nhẫn, cô dứt khoát đứng dậy rời đi.
" Khoan đã.
Cố Tử Uyên, thật sự cô chưa bao giờ yêu Dạ Thiên?"
" Chưa bao giờ."- Tử Uyên nhỏ giọng.
Câu hỏi này cô từng suy nghĩ rất nhiều.
Tóm lại cô có yêu Dạ Thiên không, cô vẫn chưa có câu trả lời.
Trái tim cô đang do dự.
Nhưng, giờ phút này cô không có thời gian suy nghĩ đắn đo.
Dạ Tuyệt là một con cáo già, cô không biết hắn sẽ giở trò gì, vì vậy, vẫn nên đề phòng trước thì sẽ tốt hơn.
Nếu hắn biết cô có tình cảm với Dạ Thiên, không biết sẽ có hậu quả gì?
Tử Uyên dứt khoát trả lời, cô rời khỏi căn phòng, không hề quay đầu lại.
Dạ Tuyệt ngồi trên bàn, môi mỏng khẽ thưởng thức ly trà đã bỏ nguội từ lâu.
Nhưng anh ta không hề để ý, tâm trạng của Dạ Tuyệt lúc này rất vui vẻ
" Làm xong chưa?"
" Đại thiếu gia, đã ghi âm xong rồi?"
" Tốt, gửi cho lão nhị."
" Dạ."
Người nọ lui xuống, để lại Dạ Tuyệt trong phòng một mình.
Dạ Tuyệt cũng không rảnh rỗi, anh ta bắt máy gọi cho Ân Ngọc.
" Tất cả đã hoàn thành."
" Cô ta có nghi ngờ gì không?"
" Không có khả năng."
" Tốt."
Tít tít tít.
Tiếng cuộc gọi kết thúc.
" Dạ Thiên, cuối cùng, ngươi vẫn là kẻ thua cuộc."
Cùng lúc đó, trong văn phòng chủ tịch của Thiên Hoàng, Dạ Thiên đang bận rộn với đám tài liệu chất cao như núi.
Đây là hậu quả của mấy ngày anh bỏ bê công việc.
Không khí văn phòng hết sức yên tĩnh, đột nhiên có người hớt hải từ bê ngoài chạy vào
" Chủ tịch, chủ tịch, có một tài khoản gmail nặc danh gửi tới.
Bên phòng thông tin đã xác nhận đường truyền từ chỗ của Đại thiếu gia, ngài muốn xem?"
" Oh, gửi vào điện thoại cho tôi."
" Vâng."
Người nọ lập tức lui xuống.
Đinh
Trong vòng mười giây, một đoạn tin nhắn cùng file đính kèm gửi vào máy của Dạ Thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...