Tử Uyên tức giận, tay ngọc vừa động, dùng sức vươn lên cố gắng cầm chiếc loa ghi âm điện tử của Nam Cung lão gia đặt đầu giường
" Muốn đập sao? Ta biết mà, con lớn lên bên cạnh ta, tính cách của con, sao ta không biết.
Muốn đập, được, đập đi, căn phòng này còn có rất nhiều bản sao, đảm bảo con đập mỏi tay cũng không hết."
"......."- Tử Uyên giận tới nỗi không muốn nói thêm một lời vô nghĩa nào.
" Giận rồi? Cháu gái ngoan, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tận hưởng đi.
Ha ha ha."
Tức chết rồi, Tử Uyên dùng hết sức, cố gắng với lấy loa ghi âm, không do dự thẳng tay đập vỡ.
" Ah quên.....cháu rể bị ta hạ dược rồi.
Biết hồi xuân tán đúng không? "
Từ một nơi khác trong phòng, giọng nói khàn khàn đầy hí hửng vang lên.
" Gia gia...." - Tử Uyên âm trầm, bất đắc dĩ nói không thành tiếng.
Một lúc sau, tiếng nói chuyện mới dần dần biến mất, không để lại chút tung tích nào.
Hạ dược, chắc chắn là thức ăn.
Không, không có cơ hội, gia gia cũng dùng chung thức ăn với hai người...., là đũa.
Đúng, chỉ có thể hạ dược vào đũa trong lúc ăn cơm.
Cô thật sự bất cẩn rồi, biết ông sẽ giở trò nhưng không đề phòng cẩn thận.
Dạ Thiên vẫn mơ màng, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, Tử Uyên nhìn anh, hai người rất gần, cách nhau một tấc, mặt đối mặt, không khí mờ ám lập tức trào ra.
Tử Uyên đỏ mặt, dùng lực đẩy anh ra.
Dạ Thiên không phản kháng, cứ thế bị cô đẩy ngã trên giường.
Tĩnh tâm, tĩnh tâm, Dạ Thiên chịu đau lập tức có chút sắc khí lưu động, ánh mắt mới dần trở nên sáng suốt, cương nghị.
" Tiểu Uyên....."
Tử Uyên không trả lời, im lặng nhìn anh.
Không lãng phí thời gian, một thân cao lớn dùng toàn sức đứng dậy, lảo đảo bước xuống giường, từng bước nỗ lực vào phòng tắm, vặn chặt khoá cửa bên trong
Rì rào....rì rào
Thanh âm của tiếng nước chảy.
Dạ Thiên cố gắng tỉnh táo.
Rất lâu, tiếng nước chảy vẫn chưa ngừng lại.
Tử Uyên bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cô từng có hứng thú với y học, cũng đã từng nghe qua danh hồi xuân tán.
Đây là một loại tình dược có dược tính rất mạnh, kích thích ham muốn nguyên thủy nhất của con người.
Dược liệu trong thuốc rất nhiều, tác động đến từng tế bào thần kinh não, khiến người bị hạ dược vô cùng khó chịu.
Cô cũng không biết chắc người bị hạ hồi xuân tán nếu không......!thì có hậu quả như nào.
Nhưng nghe về công dụng thì hồi xuân tán có vẻ rất lợi hại.
Nếu như anh không chịu được dược tính của thuốc mà có chuyện không hay thì sao?
Tử Uyên khó chịu, cô không thể bình tĩnh, điềm đạm như mọi ngày đợi chờ trong vô vọng.
Tiếng nước chảy đều đều không dứt.
Thôi, kệ.
Tử Uyên nhanh chóng bước tới trước cửa phòng tắm, kiểm tra tay nắm cửa.
Khoá thật rồi.
Cô không do dự, lấy đà lùi lại, dùng sức toàn thân va mạnh vào cửa.
Cánh cửa không chịu được lực tác động lớn, lập tức vỡ khoá, kẽo kẹt lùi lại, nhường đường cho cô.
Tử Uyên xông vào phòng tắm.
Chết tiệt
Trong phòng tắm lớn, nước vòi tắm vẫn chảy xối xả, giữa bồn tắm trắng tinh, một thân nam tử nằm bất động.
Thân hình cao lớn, bộ y phục màu trắng ngập nước, ôm trọn từng thớ thịt chắc khoẻ, đường sâu trên hõm ngực hấp dẫn như có mị lực hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Anh nằm trong nước, hai tay vắt ngang trên thành bồn tắm tạo thành tư thế chữ U cao ngạo, khí phách.
Khuôn mặt tuyệt mĩ trắng bệch, không có huyết sắc, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, từng sợi tóc ướt rũ lên trán.
Một nam nhân sinh động như hoạ nhưng lại bất động, toàn thân không chút sức sống.
Tử Uyên có chút luống cuống, chưa bao giờ cô cảm thấy lo sợ như vậy? Cô sợ điều gì, có lẽ, chính cô cũng không hiểu.
Không có thời gian để cô đắn đo, Tử Uyên nhanh chóng chạy lại bồn tắm, vươn tay kéo anh rời nước.
Lạnh....rất lạnh
Toàn thân anh cứng đờ, lạnh lẽo như một tảng băng lớn.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự hoảng hốt của bản thân.
Rất khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...