Hành động dịu dàng, ôn nhu của anh đã phủ định hoàn toàn dáng vẻ lạnh lùng tôn quý trong mắt Hạ Trạch.
Họ gọi cô là " nhị thiếu phu nhân" không phải là " tiểu thư" đã khẳng định điều gì: Dạ Thiên kết hôn rồi.
Tin tức động trời này chưa từng được báo chí đưa tin, ngay cả vị hôn thê của anh ông cũng chưa từng nghe nói.
Vậy mà đã có " thiếu phu nhân."
Hạ Trạch ngây người tiếp nhận lượng thông tin khổng lồ vừa nãy.
Thạch Nhu Nhi cũng không phản ứng, cô vẫn bất thanh bất động đứng lặng cạnh Hạ Trạch.
Từ nhỏ, tính cách cô rất mềm yếu, nhu nhược lại thường xuyên bị người Thạch gia bắt nạt vì yếu đuối.
Đến gia gia cô là Thạch Triết cũng chẳng quan tâm tới cô, chỉ duy nhất ông cố thương yêu cô cũng bỏ cô mà đi.
Hiện tại, cô chỉ còn một thân một mình cố gắng tồn tại trong Thạch gia.
Thạch Nhu Nhi cũng không ngốc, cô đương nhiên biết, sau hôm nay, Thạch gia sẽ hoàn toàn biến mất.
Điều đó đồng nghĩa với việc cô phải tìm nơi nương thân mới.
Cô nhớ lại hình ảnh của đôi nam nữ phong tình tuyệt đại vừa nãy.
Ánh mắt của chàng trai rất hoà nhã, dịu dàng, mềm mại như nước, cử chỉ tuấn mĩ dành cho cô gái xinh đẹp.
Nếu....nếu....anh là của cô....thật tốt.
Ánh mắt Thạch Nhu Nhi tràn ngập một mảnh nhu tình màu hồng lãng mạn.
Thi thoảng lại dõi theo một thân ảnh ở rất xa.
Chàng trai uy lãnh, vừa dịu dàng lại khí phách, khí chất cao ngạo, bễ nghễ, tư thái hiên ngang, coi thường chúng sinh thiên hạ.
" Tốt nhất cô nên an phận."
Người vệ trưởng lên tiếng, thấy ánh mắt tình ý của Thạch Nhu Nhi, đương nhiên, anh cũng hiểu.
" Tôi không có..." Thạch Nhu Nhi muốn rơi lệ, ánh mắt ủy khuất ngập nước nhìn người đối diện.
" Tốt nhất là vậy.
Đi."
Một đoàn người lần lượt kéo nhau ra khỏi cửa hàng để lại hai người ở lại.
Thạch Nhu Nhi cũng chẳng lưu lại lâu, việc quan trọng nhất bây giờ của cô là đi tìm" nhị thiếu phu nhân" của họ.
Với hành động của Tử Uyên khi nãy, Thạch Nhu Nhi tin, cô có thiện cảm với mình.
*****
" Tiểu Uyên, tôi đưa em đi.".
" Không cần, đi một mình là được.
Buổi tối tôi sẽ quay lại biệt thự."
" Được, cẩn thận."
" Ừm."
Tử Uyên xuống xe giữa nga ba đường.
Đợi chiếc xe của Dạ Thiên đi khuất, một chiếc xe taxi gần đó chậm rãi tiến lại gần
" Đại tiểu thư, lão gia muốn gặp cô."
" Được."
Tử Uyên nhanh chóng bước lên xe.
Chiếc xe lập tức khởi hành đến Nam Cung gia.
Cùng lúc đó, bên kia đường, phía đối diện, một chiếc xe màu bạc từ tốn theo sát phía sau.
Chiếc xe taxi vẫn chậm rãi chạy trên đường, không hề có bất kì một điểm gì kì lạ.
Chiếc xe màu bạc vẫn theo sát phía sau, một tấc không rời, ánh mắt người tài xế nheo lại, cố gắng quan sát bên trong xe.
Không quá lâu, chiếc taxi tiến thẳng về phía ngoại ô thành phố, từ từ dừng lại trước căn nhà nhỏ của Tử Uyên.
Nhưng điều kì lạ là, cô gái bên trong vẫn chưa bước xuống xe.
Năm phút
Mười phút
Ba mươi phút trôi qua
Chiếc xe vẫn không hề có động tĩnh.
Chủ nhân lái xe bạc phía sau dường như nhận ra điểm gì đó bất thường, lập tức bước xuống xe, chạy lại phía taxi, không ngần ngại mở cửa xe kiểm tra
Quả nhiên là vậy
" Là xe điều khiển tự động, được lập trình đến đây."
Người đàn ông tức giận, nắm chặt tay nắm cửa, dùng sức kéo thật mạnh tạo ra âm thanh lớn, nghe rất chói tai.
" Mẹ nó, lại thất bại."
Người đàn ông dùng chân đá mạnh vào thân xe khiến thân xe tạo thành một vệt lõm rất sâu.
Anh ta vội vàng chạy về, hớt hải nói với người trong xe
" Rút nhanh, chỉ sợ có mai phục."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...