"Này, là tôi."
"Chuyện gì?"
"Có biến. Xem ra chúng ta nên chính thức chào hỏi nàng." Dạ Vi cúp điện thoại, thất thần đứng lặng tại cửa sổ. Hoa tỳ tắm xong đi ra, từ phía sau ôm lấy lưng nàng.
"Làm sao vậy? Gần đây em luôn ngẩn người, đang suy nghĩ gì à?"
Dạ Vi xoay người, ôm lấy cổ Hoa tỷ. "Không có gì, em mệt, ngủ được không?" Cái ngủ này, đương nhiên không phải là ngủ đơn thuần. Dạ Vi dùng ngón tay nhất một cái, cái khăn tắm quấn trên người Hoa tỷ liền rơi xuống đất, bởi vì vừa tắm rửa xong, dĩ nhiên là chưa mặc gì. Dạ Vi cười nâng cằm Hoa tỷ lên:
"Như thế nào, không phải cũng muốn? Nên mới không mặc..."
Hoa tỷ mặt lẫn cổ đều đỏ lên, tốc độ cực nhanh. Muốn dùng tay ngăn lại, lại cảm thấy cử chỉ đó ra vẻ mời chào hơn cự tuyệt, lập tức chân tay luống cuống, cực kỳ giống với một cô vợ bé nhỏ mới biết động phòng. ( Tiêu Nhược Thiên lên tiếng: PHỐC, Hoa tỷ, nhìn mặt ngươi như vậy, không nghĩ tới ngươi là thụ a, còn là không được tự nhiên thụ a! )
Kỳ thật chuyện này, Hoa tỷ cũng rất buồn bực, trước kia nàng vẫn là rất cường thế, đều là nàng áp người khác, mình là ai cũng áp qua. Ngày đó trong quán rượu, thấy Dạ Vi một mình ngồi ở quầy bar uống rượu. Cẩn thận đánh giá một phen, bất quá cũng chỉ 20 tuổi, dáng người không cao lắm, tóc đen tán trên vai. Mặc một cái áo trắng ngắn tay, khuôn mặt vẫn còn mang nét đáng yêu mơ mộng, mặc một cái quần jean sáng màu, chân đi một đôi giày Cavans. Bộ dáng có vẻ là sinh viên vừa tốt nghiệp, lớn lên cũng rất đáng yêu. Hoa tỷ trong nội tâm bắt đầu nảy lên ý định đen tối, một tiểu hài nữ đáng yêu như thế, lại còn một mình trong quán rượu, nếu bị người ta dụ dỗ mất thì làm sao đây? Nghĩ đến mình cũng vừa chia tay với người yêu, hiện tại cũng coi như là một quý tộc độc thân. Muốn thử làm trâu già ăn cỏ non, câu dẫn tiểu loli về nhà dạy dỗ.
Vì vậy Hoa tỷ phong tình vạn chủng đi qua, đem ly rượu bên miệng Dạ Vi ngăn lại. Dạ Vi lúc này đã có 7 phần say, ánh mắt nhìn về phía Hoa tỷ, trong mơ màng có hơi nước, làm một ít hoảng sợ cùng kinh ngạc. Làm Hoa tỷ nảy sinh một ý định tà ác. Lúc này quyết định đem tiểu loli chiếm làm của riêng. Hỏi thân phận Dạ Vi, đã biết Dạ Vi là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, không tìm được việc làm, vì vậy mà mượn rượu giải sầu. Hoa tỷ dựa vào quan hệ, giúp Dạ Vi nhận được làm giáo viên trung học, kỳ thật Dạ Vi không cần việc làm, Hoa tỷ cũng dưỡng nàng. Dựa vào tài sản của Hoa tỷ, dưỡng một tiểu loli là dư sức. Bất quá Dạ Vi lại rất cố chấp, nhất quyết muốn làm một giáo viên, bất đắc dĩ, Hoa tỷ đành phải thỏa hiệp.
Qua lại nhiều, hai người dần trở nên thân thiết, vì vậy nhân một ngày, Hoa tỷ mượn hơi men hướng Dạ Vi thổ lộ. Hai người từ thổ lộ, đến hôn môi, lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng lăn đến giường. Hoa tỷ vốn muốn đêm nay đem tiểu loli ăn sạch. Ai ngờ. . . tiểu loli kia vừa đến giường, biến hóa nhanh chóng, biến thành vạn năm cường công, lại còn thuộc hệ S, đem Hoa tỷ một đêm chà đạp. Thậm chí đến ngày hôm sau cũng không xuống giường được, từ đó về sau, Hoa tỷ luôn bị Dạ Vi ăn gắt gao. Hoa tỷ từ trước đến nay luôn có nhiều tình nhân, không biết sao, từ khi gặp được Dạ Vi về sau, cứ thế mà cai toàn bộ, bar cũng ít đi. Trong đám bạn ai cũng biết, Hoa tỷ hối cải làm người mới, đoạn tuyệt đào hoa, ở nhà làm một hiền thê.
Dạ Vi đem Hoa tỷ áp dưới thân thể, gặm nhắm xương quai xanh tinh xảo của Hoa tỷ. Hoa tỷ cảm giác có chút đau nhức, lại có thêm cảm giác không nói nên lời, cứ như vậy từ ngày đó để Dạ Vi trên người mình khai thác tùy ý. Ý thức cũng dần dần bắt đầu mơ hồ, lúc nàng lên đỉnh điểm, nàng thấy được ánh mắt của Dạ Vi, cảm thấy một tia hàn ý, không còn là một tiểu hài tử nhu thuận như trước, nhưng chưa kịp nhìn rõ đã mệt mỏi ngất đi. Dạ Vi dùng khăn giúp Hoa tỷ lau sạch cơ thể, mình thì đi tắm, quỳ gối bên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của Hoa tỷ, ngón tay khẽ chạm vào môi nàng.
"Nếu như, có một ngày tôi tổn thương em, em sẽ như thế nào?"
Mộ Kiệt vì đói mà tỉnh dậy, lúc sáng, cũng cảm giác dạ dày một hồi quặn đau. Một ít đồ ăn đêm qua, đã sớm tiêu tan hết, hiện tại nàng đói đến choáng váng hoa mắt, tuy đã quen chịu đói, nhưng là loại cảm giác này thật không dễ chịu. Nàng nhanh chóng xuống giường, mở tủ lạnh, thấy có một ít nguyên liệu nấu ăn. Nhớ tới mình cũng đã lâu rồi không làm cơm, nên tự mình động thủ, cơm no áo ấm nguyên tắc, bắt đầu tiến hành kháng chiến. Tiêu Nhược Thiên tại trong mộng, mơ mình biến thành thái hậu cổ đại, mỗi ngày đều được phục vụ 108 món ăn, Tiêu Nhược Thiên thấy trên bàn bày 108 món ăn đẹp đẽ ngon miệng, nước miếng chảy đầy đất. So với thời đại bây giờ, chỉ có hơn chứ không thua, Tiêu Nhược Thiên nhấc đũa mỗi dĩa thử một ít. Canh huệ tây, còn có thêm một ít thịt cua, lẩu ngự long chua cay, món thịt dê nướng ngon gấp 100 lần so với bây giờ. Mọi thứ đều đầy đủ, Tiêu Nhược Thiên ăn như mở cờ trong bụng, muốn ngay trước bàn cơm nhảy múa vui mừng.
Mộ Kiệt tại phòng bếp bận bịu nấu cơm, đột nhiên nghe trong phòng Rầm một tiếng, không biết Tiêu Nhược Thiên xảy ra chuyện gì, lập tức chạy tới. Vừa vào phòng liền thấy Tiêu Nhược Thiên nằm chỏng vó trên mặt đất, khóe miệng còn có nước miếng chảy ra. Mộ Kiệt yên lặng lui ra khỏi phòng, tiếp tục sự nghiệp nấu cơm. Tiêu Nhược Thiên đau đến muốn chửi thề, trong nội tâm khỏi phải nói là rất nhiều phiền muộn, sao có thể mơ được giấc mơ ngu ngốc như vậy chứ, còn bị Mộ Kiệt thấy được bộ dạng mất mặt này. Nàng xoa xoa cái mông đau cùng cái eo, từ sàn nhà đứng dậy. Vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy một mùi thơm, không phải mùi nước hoa, cũng không phải là mùi của thân thể bốc lên. Là mùi đồ ăn, đi đến phía bàn ăn. Thấy trên bàn bày một bữa sáng ngon miệng. Trứng ốp la, bên ngoài vàng óng ánh, màu sắc thập phần mê người, thoáng một phát gợi lên sự thèm ăn của Tiêu Nhược Thiên. Bên cạnh là ổ bánh mỳ mới, còn tản ra nhiệt khí. Sau đó Mộ Kiệt đeo tạp dề đi tới,
"Cái này, đều là chị làm?" Mộ Kiệt không có đáp Tiêu Nhược Thiên, ngồi xuống hung hăng cắn một miếng bánh mì.
"Ân."
Tiêu Nhược Thiên vỗ đầu mình một cái, cái này không phải là hỏi nhảm sao, nàng không làm chả lẽ là quỷ làm? Nguyên lai giấc mơ ngu ngốc của mình là do ngửi được mùi đồ ăn do Mộ Kiệt làm.
"Chị biết làm cơm?"
Tiêu Nhược Thiên không tin hỏi lại, trong mắt nàng, Mộ Kiệt quả thực giống như người ngoài hành tinh, sinh hoạt không giống người bình thường. Hôm nay lại có thể dậy sớm nấu cơm, đâu thật sự là một việc lạ. Nhà của Tiêu Nhược Thiên tuy không như giàu, nhưng bất quá điều kiện cũng không tệ. Dù lúc bé phải trải qua huấn luyện hà khắc, nhưng những việc nội trợ là chưa bao giờ đụng qua, nấu cơm, lau chùi, quét rác, cho tới bây giờ là chưa bao giờ phải nhúng tay vào. Đây chính là, 100% tình nhân, 0% nội trợ.
"Một ít thôi."
Mộ Kiệt nói thật, có một khoảng thời gian, Mộ Kiệt vì chấp hành nhiệm vụ, lại không thể bại lộ hành tung, ngày nào cũng phải ăn cơm hộp, đến tiên cũng chịu không nổi. Về sau Mộ Kiệt liền mua một đống nguyên liệu nấu ăn về trữ trong tủ lạnh ở nhà, đến khi đói không chịu được, liền tự mình làm thử. Cũng không cần màu mè, hoặc thật sự ngon, chỉ cần có thể ăn no là được. Cho nên, làm bữa sáng, đối với Mộ Kiệt mà nói thì vẫn là dư sức, nhưng mà muốn nàng nấu một món ăn ngon thật sự, thì tốt nhất là nên từ bỏ ý định.
Tiêu Nhược Thiên ăn hết phần trứng rán, cảm động đến muốn chảy nước mắt. Bữa sáng như thế này, đã bao lâu nàng không có ăn rồi? Lâu đến chính mình cũng đã quên. Hơn nữa là do Mộ Kiệt làm cho nàng, tuy chỉ là tiện tay làm, nhưng Tiêu Nhược Thiên cũng thật sự cảm thấy thật cao hứng. Nàng thoáng một phát lẻn ra sau lưng Mộ Kiệt, ôm Mộ Kiệt nói:
"Xem ra em thật sự nhặt được bảo bối rồi, xinh đẹp thế này, lại có tiền, lại còn biết nấu cơm. Thật sự đúng là người phụ nữ của thế kỷ mới a! Về sau mỗi ngày chị đều nấu cơm cho em ăn có được hay không?"
Mộ Kiệt bị Tiêu Nhược Thiên ôm đến thở không nổi, nghe được yêu cầu của Tiêu Nhược Thiên, trong nội tâm nổi lên một trận trống. Có trời biết, nàng chỉ biết làm một ít món ăn đơn giản, với vì bữa cơm này, thiếu chút nữa đem phòng bếp nhà người ta phá hỏng. Hơn nữa, Mộ Kiệt đánh chết cũng không để cho Tiêu Nhược Thiên biết, mình là vì quá đói, nên mới nấu cơm.
"Không hay, tôi không thích nấu cơm. Hơn nữa cũng không ngon bằng cơm tiệm." Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt cự tuyệt, cũng không nói gì, dù sao cái ý định muốn Mộ Kiệt mỗi ngày nấu cơm, nàng cũng không bỏ được. Mà nàng hiện tại là muốn nói chuyện khác.
"Mộ Kiệt, vài ngày nữa là tết nguyên đán rồi."
"Ân? Vậy thì sao?"
"Em phải về nhà ba mẹ ăn tết."
"Ân, tốt." Mộ Kiệt nghe Tiêu Nhược Thiên nói xong cảm thấy có chút mất mác, bất quá lập tức hồi phục. Nàng không muốn làm cho Tiêu Nhược Thiên thấy mình không được tự nhiên. Với dù sao mình độc lai độc vãng đã quen, thói quen ở một mình không phải đã sớm hình thành sao?
"Em...em muốn chị cùng em trở về."
"A?" Mộ Kiệt nhất thời phản ứng không kịp, đây là ý gì?
"Em muốn đưa chị về nhà em cùng ăn tết được không? Để chị ở một mình em không yên tâm."
"Không nên, nhà các người ăn tết, tôi là ngoại nhân, sẽ quấy rầy các người." Tiêu Nhược Thiên mặt trầm xuống, "Cái gì mà ngoại nhân, hai người chúng ta là tình nhân, chẳng lẽ không thể cùng người mình yêu ở cùng một chỗ ăn tết sao?"
Mộ Kiệt không biết phải nói gì, cũng không tìm được lý do phản bác. "Cha mẹ em biết rõ quan hệ của chúng ta sao? Tôi có thể đi không?"
Mộ Kiệt nhớ đến lúc trước trong bệnh viện, ánh mắt của mẫu thân Tiêu Nhược Thiên nhìn mình, trong đó rõ ràng xen lẫn địch ý.
"Không sao, em đã sớm nói rõ cho cha mẹ em biết rồi, bất quá là em chưa nói quan hệ của hai chúng ta, nhưng em mang chị về, cha mẹ em hẳn sẽ đoán được, đến lúc đó cha mẹ cùng ông nội em sẽ không làm khó dễ chị, bất quá chị yên tâm, em sẽ không để cho bọn họ thương tổn chị." Tiêu Nhược Thiên trịnh trọng nói, Mộ Kiệt thấy ắn mắt chờ mong của nàng, trong nội tâm cũng có chút không muốn cự tuyệt.
"Tốt, tôi và em đi."
Hai người ăn uống no nê, ngồi trên ghế salon mở mắt nhìn trần nhà. Nghề của Mộ Kiệt vốn là nghề tự do, chỉ đôi khi bận rộn một chút, còn lại đa phần là rãnh rỗi không có gì làm. Tiêu Nhược Thiên thì làm vệ sĩ cho Mộ Kiệt, cho nên cùng Mộ Kiệt ngẩn người, chính là nhiệm vụ của nàng. Bỗng nhiên hai mắt nàng sáng lên, lộ ra một nụ cười xấu xa. Nàng lôi kéo Mộ Kiệt mặc quần áo tử tế, thu thập xong, dẫn Mộ Kiệt hướng cửa đi ra. Mộ Kiệt hỏi nàng đi đâu. Tiêu đại cảnh sát từng chữ nói ra: "Hẹn hò!"
Hai người dắt tay nhau xuống lầu, vào gara lấy xe, ngồi vào trong xe. Tiêu Nhược Thiên hỏi Mộ Kiệt muốn đi đâu. "Tùy a, tôi nơi này không quen thuộc, tùy tiện dạo chơi cũng tốt rồi." Tiêu Nhược Thiên thấy Mộ Kiệt trả lời qua loa, nghĩ tới hai người quen nhau lâu như vậy, cũng ít khi ra ngoài dạo chơi. Suy nghĩ một hồi, nghĩ được một ý kiến không tệ — trượt băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...