Mọi người nghe được tiếng động đều giật cả mình, lập tức nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Con người trong bóng tối, luôn cảm thấy sợ hãi. Cái gì cũng không thấy được, rồi lại nghe một tiếng hét thảm, nên tất cả mọi người đều thấy nguy hiểm. Không ai biết tại sao lại có tiếng hét đó, bản năng làm họ trở nên gấp rút làm họ giống như những con ruồi, hướng ngoài cửa chạy ra, đại sảnh lập tức lâm vào cảnh hỗn loạn. Chỉ có Mộ Kiệt biết rõ đó là tiếng súng, nàng đã nghe qua rất nhiều tiếng súng. Giờ này khắc này, nàng nắm tay của Tiêu Nhược Thiên, lại bị đối phương ôm vào lòng.
"Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô."
Mộ Kiệt không cảm thấy sợ hãi, chỉ là không tự chủ được nắm lấy tay người bên cạnh, không nghĩ tới Tiêu Nhược Thiên sẽ nói ra một câu như vậy. Mộ Kiệt chưa bao giờ cảm thấy an tâm, nhưng bây giờ cảm thấy có Tiêu Nhược Thiên bên người, mình bây giờ không còn sợ gì nữa.
Mộ Kiệt tựa ở trong ngực Tiêu Nhược Thiên, chợt thấy trên mặt Tiêu Nhược Thiên có một chấm nhỏ tia hồng ngoại. Nàng nhanh chóng đè đầu Tiêu Nhược Thiên xuống, lập tức cảm giác được một vật thể sượt qua tay của mình, miểng thủy tinh sau lưng hai người rơi đầy đất. Tiếng thủy tinh vỡ vụn làm cho đại sãnh vốn hỗn loạn càng thêm hỗn loạn. Cho dù là người đần cũng đoán ra được, đây không phải là âm thanh khác, chính là tiếng súng. Ở đây không ít thương nhân, là những người thường va chạm ngoài xã hội, nên tự nhiên đối với tiếng súng là không xa lạ gì. Mộ Kiệt dẫn Tiêu Nhược Thiên nhanh chóng trốn trong đám người, trực giác nói cho nàng biết, người này là vì mình mà đến.
Tuy Tiêu Nhược Thiên là cảnh sát, nhưng là chỉ làm một ít vụ án nhỏ, càng không có cơ hội giết người. Lúc còn chưa từ sợ hãi hồi phục tinh thần lại, đã bị Mộ Kiệt kéo vào trong đám người. Cảm giác trên bàn tay trắng nõn kia, cơ hồ có mùi tanh, nàng biết rõ Mộ Kiệt bị thương vì bảo hộ nàng. Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm hối hận không thôi, mình rõ ràng là vệ sĩ của nàng, nhưng hiện tại thì sao lại để nàng bảo hộ ngược lại mình?
"Mộ Kiệt, cô bị thương?" Tiêu Nhược Thiên hạ giọng hết mức hỏi.
"Ân, không việc gì, nhưng là tên sát thủ kia là hướng đến chúng ta, hiện tại không nên vội vàng chạy ra ngoài, trước quan sát một chút địch nhân ở đâu."
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Tiêu Nhược Thiên cảm thấy bên cạnh mình một người trúng đạn ngã xuống, Mộ Kiệt ngược lại hít một hơi. Rõ ràng người kia đã trở thành bia đỡ đạn cho hai nàng, Mộ Kiệt cảm thấy những người kia tựa hồ nắm rõ hành tung của mình, như vậy nếu trốn trong đám người, thì sẽ càng nhiều vô tội chết hơn. Vì vậy nàng liền kéo Tiêu Nhược Thiên đang ngẩn người chạy lên lầu hai, núp ở góc rẽ cầu thang.
Tiêu Nhược Thiên từng ngụm từng ngụm thở gấp, vừa rồi nếu như mình tiến đến một chút, thì cái người ngã xuống có thể chính là mình. Vừa nghĩ tới mà đã sợ, nàng chưa từng trải qua những cảnh tượng như thế nàng, nàng rất lo lắng là mình không bảo hộ được cho Mộ Kiệt. Tiêu Nhược Thiên nhìn về phía Mộ Kiệt, đáp lại mình chính là một con mắt sáng ngời. Tiêu Nhược Thiên thấy được trong mắt Mộ Kiệt sự kiên định, không một chút bối rối. Tự hỏi những việc vừa rồi phát sinh, rất rõ ràng, tên sát thủ kia hẳn là lẫn vào đám đông, quan sát nhất cử nhất động của hai người. Như vậy, thấy mình chạy lên lầu, cũng nhất định sẽ theo kịp. Lúc này, trong tay mình không có súng, cũng không biết địch nhân có bao nhiều người, thân thủ như thế nào, thật là một phần thắng cũng không có. Nhưng là nàng không thể để cho Mộ Kiệt xảy ra chuyện gì, hai lần vừa rồi, nếu không phải đối phương sơ sót, thì mình đã chết rồi, Tiêu Nhược Thiên cười cười, nói đùa gì vậy? Mộ Kiệt vẫn còn chưa nói yêu mình, mình chết thế nào được?
Nghe được tiếng bước chân, Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên ngừng hô hấp. Tiêu Nhược Thiên đem Mộ Kiệt chắn ở sau lưng, nghe tiếng bước chân của đối phương, hỗn tạp, rất nhiều tiếng động lẫn vào, như vậy đi lên không chỉ một người. Hai người từ từ đi thụt lui, tìm được một phòng liền nấp vào. Tiêu Nhược Thiên trốn ở cửa ra vào, nghe tiếng bước chân tiếp cận cửa, sau đó tay cầm bị vặn mở ra, đối phương vừa vào trong tíc tắc, Tiêu Nhược Thiên dùng tay hướng trên cổ người kia một chém. Người kia chưa kịp phát ra âm thanh gì, liền té xuống, sau đó nhặt súng ngắn trong tay người kia. Mộ Kiệt nhìn nhất cử nhất động của Tiêu Nhược Thiên, lộ ra một tia cười ngầm. Kỳ thật, thân thủ của nàng cũng không tệ, tuy nhiên so với mình còn kém hơn một ít. Những người khác thấy đồng bọn mình đi vào trong phòng một lúc vẫn chưa đi ra, sớm phát hiện ra điểm kỳ lạ, vì vậy toàn bộ tập trung đến đây. Mộ Kiệt cùng Tiêu Nhược Thiên trốn trong tủ quần áo, mơ hồ thấy được 5 người tiến vào. Thêm cái người vừa bị đánh ngất xĩu nữa là sáu, thấy bọn hắn từng bước đến gần tủ quần áo, trên trán Tiêu Nhược Thiên chảy ra một ít mồ hôi lạnh.
Chờ khi bọn hắn tới gần tủ quần áo, Tiêu Nhược Thiên một cước đá văng tủ quần áo, những người kia phản ứng không kịp, bỗng chốc bị đá bay. Tiêu Nhược Thiên mang theo Mộ Kiệt nhảy ra, lúc này đã có hai người cầm lấy súng, Tiêu Nhược Thiên hướng phía hai người kia bắn, phanh phanh hai phát. Hai người kia nắm chặt tay gục xuống đất, tiếng súng làm thu hút nhiều người chạy đến. Hai người không nghĩ tới, bọn hắn còn có viện trợ, hiện tại hai người đã bị vây quanh.
Tiêu Nhược Thiên kéo tay Mộ Kiệt, nói bên tai: "Sợ không?"
Mộ Kiệt cười cười "Cô nói đi?"
Hai người từng bước một hướng tới cửa sổ, ngay lúc viên đạn bắn thẳng tới, Tiêu Nhược Thiên ôm Mộ Kiệt đâm ra ngoài cửa sổ, từ lầu hai nhảy xuống sân cỏ phía dưới.
"Ah!" Tiêu Nhược Thiên kêu rên một tiếng, máu trên cánh tay chảy xuống. "Cô trúng đạn rồi, thừa lúc bọn hắn chưa xuống tới, chúng ta đi mau." Hai người vòng cửa chính, lên xe, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Mộ Kiệt lái xe, thấy mặt Tiêu Nhược Thiên trở nên trắng bệch, không còn một tí máu, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, máu đã nhuộm đỏ toàn bộ cánh tay, lại còn hướng mình cười. Lúc này có lẽ phải lập tức đưa vào bệnh viện, nhưng đằng sau có mấy chiếc xe đuổi theo. Mộ Kiệt cảm thấy đau lòng, người này, lúc nhảy từ cửa sổ xuống, dùng sức ôm chặt mình, không để cho mình một điểm tổn thương. Rõ ràng là mình liên lụy nàng, nàng lại một chút không trách mình. Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, cô còn không buông tha tôi? Chính cô đã tự tìm tới cửa, rồi còn làm tổn thương người của tôi, tôi đây là liền muốn cô chết. Khuôn mặt Mộ Kiệt dần trở nên âm lãnh, con mắt đen lóe lên ánh quang. Nàng không ngừng giẫm chân ga, tốc độ lên đến 210, nhưng chiếc xe đằng sau vẫn đuổi theo không bỏ.
"Phanh" một tiếng, phía sau xe bị đụng nát, đằng sau có 3 chiếc xe đang đuổi theo, Tiêu Nhược Thiên dùng tay đầy máu của mình nắm lấy tay Mộ Kiệt.
"Đừng sợ, tôi sẽ không để em có việc gì." Mộ Kiệt nhìn Tiêu Nhược Thiên nói.
"Em, em không sợ mình có việc, em chỉ là không cam lòng, chị còn chưa nói yêu thích em."
Lốp xe sau bị bắn bể, thân xe bắt đầu trượt, mà trước đầu xe lại xuất hiện một chiếc xe tải, Mộ Kiệt nhanh chóng đánh tay lái, ý đồ né qua chiếc xe này. Một tiếng va đập, Mộ Kiệt chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, nhanh chóng đem Tiêu Nhược Thiên che chở trong thân thể, đồng thời tại bên tai nàng nói:
"Tôi sẽ thích em."
Tiêu Nhược Thiên nở nụ cười, đây là nụ cười xuất phát từ thâm tâm, nàng hiện tại cảm thấy cho dù có chết, cũng không sao, tuy nhiên Mộ Kiệt chỉ là nói sẽ thích mình, vậy chưa đủ. Tiêu Nhược Thiên giờ này khắc này, thầm nghĩ hảo hảo thân Mộ Kiệt.
"Này, tỉnh, chớ ngủ." Tiêu Nhược Thiên bị Mộ Kiệt đánh tỉnh, vốn tưởng rằng tất cả vừa rồi đều là mộng, nhưng là trên tay truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, tự nói với mình hết thảy đều là chân thật. Nàng mở mắt, thấy mình cùng Mộ Kiệt nấp ở chiếc xe đã bị phá hủy hoàn toàn.
"Đưa súng của em cho tôi."
"Chị định làm gì? Chị biết bắn súng?"
"Ân, tôi đã học qua một chút."
"Chị như thế nào lại học bắn súng?" Tiêu Nhược Thiên không thể tin nhìn Mộ Kiệt, cảm giác rất không thể tưởng tượng nổi, chính mình không thể tưởng tượng nổi một nữ nhân bình thường, còn lại là một họa sĩ sao lại đi học bắn súng.
"Tôi sẽ giải thích sau, đưa súng cho tôi." Mộ Kiệt đoạt lấy súng trong tay Tiêu Nhược Thiên, vừa định đứng lên đi ra, lại bị Tiêu Nhược Thiên giữ chặt.
"Cẩn thận một chút, em còn chờ chị yêu thích, không cho phép chị có việc gì."
"Hảo." Vừa dứt lời, Mộ Kiệt liền một bước không chùn đi ra ngoài.
Tiêu Nhược Thiên dùng một ít khí lực còn sót lại, chống người dậy. Đối phương ít nhất 10 người, mà Mộ Kiệt chỉ có một mình, Tiêu Nhược Thiên nhìn bóng lưng của Mộ Kiệt nghĩ, chết cùng một chỗ cũng không tệ. Đối phương thấy Mộ Kiệt đi tới, toàn bộ súng đều nhắm ngay trên người Mộ Kiệt. Một người nam nhân mở miệng:
"Cô là Mộ Kiệt? Ông chủ muốn tôi lấy mạng cô, hôm nay chính là ngày chết của cô."
Mộ Kiệt mỉm cười khinh miệt, nhanh chóng chạy vụt lên. Thân thể Mộ Kiệt rất linh hoạt, tránh được viên đạn đang vụt bay đến. Nàng tung người nhảy lên, phanh phanh hai phát, liền hai người ngã xuống đất, giống trước, viên đạn ngay giữa trán. Sau đó tiếp tục phi thân, một cước đá bay tay cầm súng của đối phương, sau đó không chút do dự nổ súng, giết người, đối phương còn chưa kịp phản ứng, chết ngay tại chỗ, Mộ Kiệt hướng những người còn lại nở nụ cười khinh miệt.
Những người kia chứng kiến thân thủ của Mộ Kiệt, chùn bước, độ chính xác của các phát bắn cũng giảm xuống, hướng Mộ Kiệt một màn bắn loạn. Mộ Kiệt nấp ở sau xe, tránh thoát thành công, sau đó tung người nhảy lên, nhảy lên xe, mượn độ cao, một cái quét chân, mấy tên lâu la còn lại liền bị đánh tới. 10 người, trong nháy mắt đều bị Mộ Kiệt tiêu diệt. Nàng vứt khẩu súng hết đạn xuống, khiêu khích nhìn tên cầm đầu. Người nam nhân kia một mực chăm chú nhìn Mộ Kiệt, lẳng lặng nhìn, thậm chí lúc đồng bọn của mình chết, cũng không ra tay. Khóe miệng của gã nam nhân giương lên, lộ ra một nụ cười.
"Thân thủ vẫn tốt như trước, bất quá ở trước mặt tôi, vẫn giống như cái kết cục lần trước của cô."
Nam nhân vừa nói xong, từ trong túi lấy ra một bộ bao tay sắt, đeo vào, cởi bỏ cái áo âu phục, để lại một cái áo ba lỗ đen, để lộ ra cơ tay cường tráng. Bây giờ là giữa tháng 12, Mộ Kiệt mặc áo khoác còn phát run, vậy mà người nam nhân kia không chút cảm giác nào.
Mộ Kiệt quỳ trên mặt đất hít thở nặng nhọc, vừa rồi một loạt hành động, đã tiêu hao rất nhiều thể lực của nàng, mùa đông cũng là lúc thân thể của nàng trở nên giảm sút, Tiêu Nhược Thiên đang bị thương, mình không thể cứ như thế mà trốn đi, cho nên chỉ có thể liều mạng. Nam nhân hướng mặt Mộ Kiệt đánh tới, Mộ Kiệt so với tên nam nhân kia thấp hơn rất nhiều, người kia đa phần đều hướng mặt mình mà đánh, Mộ Kiệt dùng tay ngăn quyền của nam nhân, nguyên cả cánh tay đều tê rần, mạnh đến mức khiến Mộ Kiệt phải thụt lùi một bước, nam nhân lập tức tiến lên. Mộ Kiệt biết rõ mình không mạnh bằng tên nam nhân này, nếu so lực thì nhất định thua, cho nên chỉ có thể dùng trí. Nam nhân một chân quét tới, Mộ Kiệt bắt lấy chân hắn, xoay người nhảy lên, nhảy xuống phía sau hắn, một cước đá vào ót, nam nhân bị Mộ Kiệt đá văng, đâm vào cửa xe. Máu nhuộm đỏ cả mặt, sự phẫn nộ khiến hắn không kiêng nể gì nữa mà xông tới. Từng quyền từng quyền đánh vào Mộ Kiệt, Mộ Kiệt bị một quyền đánh trúng lồng ngực, hất văng người. Mộ Kiệt đau kêu ra tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi. Trong nội tâm nàng biết rõ, sức của một quyền này tuyệt đối không thể khinh thường, xương sườn mình chắc đã gãy vài cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...