Yêu Chàng Tây Ngổ Ngáo

Chap 6: Nịnh nọt!
-Thật ra em đã ngồi ở đây từ sáng rồi cũng chưa ăn gì nữa, tiếng Anh của em cũng không phải kém bình thường. Có thể gợi ý vài trang được không?
-----
Nắng vẫn như cũ nhợt nhạt sau áng mây tím nhạt sáng một khoảng trời rộng, gió theo từng đợt cuốn lá khô quay vòng trên mặt đất. Nhìn tiết trời này, thấy không chỉ con người mới biết được cảm giác ấm áp là gì.
Lê lết đôi chân rã rời tới hiệu sách lớn trên đường Arbat mới để mua quyển sổ bí mật mà ai kia đã bật mí cho Quỳnh An, thứ mà vô cùng hữu dụng trong cuộc thi lần này.
Chuyện lúc chiều tiếp bước là thế này, cô gái của chúng ta đúng là đã phơi hết điểm mạnh của mình ra, cũng không tiếc phun ra những từ thật hoa mĩ, khiến chính cô còn cảm thấy buồn nôn. Nói chuyện tới miệng cảm thấy khô khốc. Mặc dù không hoàn thành một cách xuất sắc cho lắm. Nhưng có vẻ khả quan hơn là cứ thế đi thẳng. Dù sao bây giờ quyển sách quyết định trọng tâm của kỳ thi cũng sắp về tay Quỳnh An, khà khà.
Chuyện xảy ra thế này...
Câu đầu tiên Quỳnh An mở miệng ra nói là tiếng Nga:
-Chào phó tiến sĩ!
Tâm trạng hôm nay không có chút gì nhìn ra là xấu, Nikita gật đầu nhìn Quỳnh An rồi mỉm cười nói:
-Thực ra nếu em muốn moi thông tin từ kỳ thi này thì nên nói tiếng Việt hơn. Tôi rất thích nghe người Việt nói tiếng Việt.
Ồ, thẳng thắn, mạnh mẽ ghê. Quỳnh An nuốt nước miếng, lại cười trừ vờ vịt là thục nữ vân vê lọn tóc ngắn vương bên má, mũi giày thể thao đá nhẹ vào chân bàn phía trước, cũng không nói ngu gì phản cáo câu nói vừa rồi, cô không quên người trước mặt có thể đoán được suy nghĩ chỉ bằng cách nhìn hành động của người khác. Tốt nhất nên cẩn thận trong từng lời nói. Giả bộ ngây thơ hỏi bằng một câu tiếng Nga:
-Nếu nói tiếng Việt, phải xưng hô thế nào ạ?

Thật ra hoàn toàn chẳng khó nhận ra ý đồ của Quỳnh An. Cô gái vừa nói chuyện điện thoại cùng bây giờ, chỉ có vẻ bề ngoài giống nhau thì dường như là hai con người hoàn toàn khác, hoặc nói theo góc độ tâm lý học thì chính xác là người đa nhân cách. Và một cái không liên quan nữa là kiểu đối thoại của hai nhà tâm lý học này thì, người Nga nói tiếng Việt, người Việt nói tiếng Nga...
Nikita chỉ tay vào chiếc ghế trống đối diện, nhóc này, bị vạch trần một cách thẳng thắn như vậy mà cũng không còn xấu hổ như chuyện vừa nãy. Kiểu người gì đây? Chuyện cần xấu hổ thì không xấu hổ.
-Ngồi đi, em bao nhiêu tuổi?
Quỳnh An trong đầu hiện hàng tỷ tỷ suy nghĩ, có kinh dị, có không đứng đắn, có mờ ám đối với người đàn ông trước mặt này, bởi vì anh quá lịch sự, anh quá ga lăng. Nhưng vẻ mặt vẫn nhất quyết giữ một vẻ ngây thơ, vờ vịt trả lời:
-Em mười sáu tuổi mười một tháng.
Gật đầu một cái, Nikita không nhanh không chậm trả lời:
-Thế sao? Kém em gái tôi sáu tuổi, mà tôi cũng chẳng lên lớp giảng cho bọn em cái gì cũng không thể gọi là thầy giáo được. Vậy đi, gọi tôi là Nikita cũng được.
Quỳnh An há hốc mồm. Có ai đi gọi phó tiến sỹ mới gặp thẳng bằng tên chứ? Không phải gọi như vậy chỉ có nhưng người thân thiết sao, hoặc đúng hơn trong trường hợp này không khác gì nói cô không tôn trọng người trước mặt. Quỳnh An sống chết gào thầm trong lòng. Chú à, chú hơn cháu mười tuổi đó, cái gì nói cháu gọi thẳng tên, thà nói cháu gọi họ của chú còn dễ thở hơn!
Quỳnh An thật sự không biết phải xưng hô thế nào cho khỏi bị mất lòng, vẫn cần thận phun ra một câu tiếng Nga dùng kính ngữ:
-Vậy gọi là Mr. Nikita? Chứ gọi thẳng tên, thật sự không thích hợp.
Nói xong, đến chính Quỳnh An còn thấy cách mình gọi cũng thật khó nghe, mỗi lần gọi uốn lưỡi cũng đủ chết. Cũng may mắn một cái là chắc gì cô đã có cơ hội gọi nhiều. Có khi sau hôm nay ra đường mệnh thằng nào thằng ấy lo ấy chứ.
Mr. Nikita theo lời Quỳnh An nói, cười cong đôi mắt sâu màu xanh đậm. Trả lời vẫn là một câu tiếng Việt không có lỗi sai ngữ pháp:
-Được rồi, gọi thế nào em cảm thấy thoải mái ấy!

Quỳnh An bắt đầu sáng mắt lên, tự làm một màn giới thiệu để quý ngài trước mặt khỏi quên mà còn có cơ hội được châm trước trong kỳ thi:
-Chào Mr. Nikita, em là Quỳnh An, sinh viên năm nhất khoa tâm lý học.
Anh rất lịch sự mà gấp quyển sách vừa đọc dở lại, nhìn thẳng vào cô gái Việt vui vẻ trả lời:
-Ừ, tôi biết, thẻ sinh viên em đeo có ghi.
Quỳnh An hứng thú dạt dào khi lần đầu tiên được tiếp xúc với tiến sỹ khoa tâm lý, bắt đầu hỏi câu hỏi ngay từ đầu mình tò mò:
-Mr. Nikita là người lai đúng không?
Người đàn ông ngồi đối diện ngồi thẳng lưng, hai chân xếp bằng, chính là cái dáng vẻ cứng ngắc của quân đội, mặc dù đặt trên người anh, trông thật gợi cảm...
-Chỉ vì tôi biết nói tiếng Việt mà em nghĩ tôi là người lai?
Vẫn không dứt được suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cô gái Việt nói tiếp:
-Không phải sao? Nhưng em không nghĩ Mr. Nikita không là người lai. Ít nhất cũng có mẹ là người Việt chứ?
Lấy từ trong túi áo ra viên chocolate nhân việt quất đưa cho cô gái trước mặt, Quỳnh An sáng mắt lần hai khi nhìn thấy chính xác vị mình thích, nhưng vẫn dùng dáng vẻ ngây thơ đưa hai tay ra ngoan ngoãn nhận. Trong đầu cũng không ngừng cười thầm, lớn như vậy, cũng vừa là tiến sỹ, vừa là quân nhân mà trong túi áo có thể mang loại kẹo này. Nhìn động tác của anh, giống như đây là một thói quen, nhưng mà người đàn ông như vậy...có thói quen bỏ chocolate vào trong túi áo ăn vặt?
Vừa vặn lúc ngừng suy nghĩ, bên tai cũng vang lên câu hỏi của Nikita:
-Nếu em có kiểu lý luận thiếu logic kiểu thế, thì em cũng là người lai sao? Nhưng tôi không thấy như vậy!

Quỳnh An hơi giật mình, mặc dù muốn phản đối, nhưng đúng là cô chẳng có điều gì để có thể lý sự lại. Lần này phơi điểm mạnh thất bại rồi. Vậy hay thử phơi tiếp lần nữa...
-Nhưng theo cách của anh nói, thì không phải là lính không quân sao? Sao giờ có thể thành phó tiến sỹ tâm lý học mới lúc hai bảy tuổi? Anh học hai trường đại học một lúc sao? Nhưng nếu là trường quân đội, đâu cho phép như vậy? Anh có học nhảy lớp à?
"..."
Chỉ thấy khuôn mặt của Nikita cười thật tươi, đôi mắt cong vẫn thật có sức hút. Còn hàm răng nữa, có thừa yếu tố để cho đi quảng cáo kem đánh răng Localut đấy! Nhưng mà, cười cái gì? Quỳnh An khó hiểu hỏi nhíu mày đợi người đàn ông trước mặt ngồi cạnh trả lời.
-Ba tôi làm trong quân đội! Còn vừa rồi, em xưng hô với tôi là gì cơ?
À hiểu rồi, hoá ra là đi cửa sau. Nhưng không phải người đàn ông trước mặt này quá thẳng thắn đấy chứ? Việc bí mật này mà cũng dám nói ra. Cơ mà, hình như có nhổ toẹt ra hết cũng không sao, sự đe doạ của cô gái nhỏ với anh chính xác là vật vờ dưới con số âm... Haiz, dù sao thì hình tượng thiên tài với mọt sách có hơi sụp đổ một chút trong lòng Quỳnh An. Nhưng mà vẻ như có cái gì không đúng? Xưng hô cái gì?
-Sao ạ? Xưng hô...
Chưa nói hết câu, Quỳnh An đã nhăn mặt, rồi véo vào đùi mình một cái thật mạnh, giờ bắt đầu thời khắc tự mắng mình ngu ngốc, ai là anh của cô? Người ta đáng tuổi chú mình đó, giờ nhảy sang anh nào? Chết rồi, điểm mạnh mất, hình tượng mất, sự ngớ ngẩn bị phơi bày gần hết, giờ không biết còn chuẩn bị mất cái gì với bày ra bộ dạng gì nữa đây?
Lại cố gắng làm thật tốt phát cuối cùng rồi vào chủ đề chính của cả buổi chiều để điều chỉnh đủ các thể loại tâm trạng lồng chéo vào nhau trong gần tiếng đồng hồ, Quỳnh An thề với ông thổ địa của cái thư viện này, thà cho cô nói bằng tiếng Nga cho dễ gọi còn hơn, chơi tiếng Việt thì chết thôi, quá là nhiều ngôi đại từ.
Quỳnh An bối rối, vội vàng xin lỗi:
-Xin lỗi, thật sự em không quen gọi là Mr. Nikita.
Nikita vẫn cười, giọng nói thật sự còn trầm hơn cả mấy chú hát nhạc kịch opera:
-Không sao, hay em cứ gọi là anh đi, nghe rất hay!
Quỳnh An trong đầu suy nghĩ: Thể loại gì đây? Hơn cô mười tuổi đấy nhé! Anh cái khỉ gì mà anh? Muốn trẻ cũng phải có mức độ thôi chứ? Nhưng mà ngoài mặt vẫn:
-Vậy sao? Cảm ơn ạ!

-Ừm, không có gì. Sao? Vấn đề từ đầu muốn hỏi, đã hỏi được chưa? Thực ra nói chuyện với tôi em không cần câu nệ như vậy đâu!
Kinh! Biết từ câu nệ cơ đấy. Không phải biết tiếng Việt giỏi bình thường đâu. Mà nghe tông giọng của anh lúc nói mấy âm nờ với lờ, thật sướng tai.
Quỳnh An tất nhiên vẫn nên vờ vịt có thái độ như kiểu mình đâu phải con người như vậy. Nhưng vẫn mở bốn bảy tờ a4 kia ra hỏi nhỏ, giọng giống như là rất buồn, rất tội nghiệp:
-Thật ra em đã ngồi ở đây từ sáng rồi cũng chưa ăn gì nữa, tiếng Anh của em cũng không phải kém bình thường. Có thể gợi ý vài trang được không? Em thấy kỳ thi này thật sự không quan trọng tiếng Anh lắm.
Ánh mắt Nikita tràn ngập hứng thú nhìn vẻ mặt mang hơn nửa phần trăm là né tinh ma kia đi, nhưng vẫn ra vẻ bất đắc dĩ mà trả lời:
-Xin lỗi, việc này thì không thể giúp em được rồi. Như vậy là phi phạm nội quy. Nhưng tôi có thể giới thiệu cho em một quyển sách hay, có liên quan cực lớn tới bốn bảy tờ a4 này.
Trong lòng Quỳnh An vui sướng gần như nhũn ra giống bún. Á, liên quan tới mấy tờ giấy chứa cả địa ngục này của cô sao? Nhưng thái độ cũng không thể hiện ra ràng, chỉ nhẹ nhàng hỏi tên của quyển sách ấy, hình dạng này nọ...
Xong mục đích, cô gái Việt cũng không lộ liễu mà xin về luôn, may mắn lấy lý do là cái bụng kêu inh ỏi rồi mới lượn. Và thế là đi vào Mc'donalds ăn qua loa vài thứ rồi giờ ở đang vật vờ ở đây như zombie thế này đây.
Vào hiệu sách nhà nước rộng lớn, cũng không phải chỉ bán sách, mà còn bán những thứ đồ lặt vặt lưu niệm nhỏ xinh làm cô gái Việt nhìn vào mà chảy cả nước miếng. Chỉ là sau khi nhìn giá tiền thì không còn cảm thấy hứng thú nữa. Cái mèo gì mà đắt vậy cơ chứ?
...
Đi vào gian sách chuyên về Psychology, Quỳnh An căng mắt ra tìm từng quyển một, tới lúc đồng tử màu đen như bị chọc thủng, não loãng ra như đậu phụ cũng gần hiện ra suy nghĩ mình bị tên phó tiến sỹ kia lừa thì cuối cùng cũng tìm được quyển sách kia.
Vật vã quá!
May mắn, còn một quyển duy nhất. Quay lại trang cuối nhìn giá, bốn con số hiện đen sì hiện lên tới hoa mắt chóng mặt. Cái khỉ đột gì? Hơn ba nghìn rúp một quyển sách? Thôi chặt đầu cô gì là vừa. Cả một ngày lương làm vất vả thế là đi tong teo. Cô gái Việt nghiến răng cắn môi rút tiền ra đưa cho quầy thanh toán tiền, tay nhìn ba tờ tiền mệnh giá một nghìn màu xanh bay bay xa mà mắt chảy lệ, tim rỉ máu...
Quỳnh An tự nhủ: Nhưng vì tương lai sáng lạn của mình, không thể vì tiếc tiền mà bán rẻ được. Thượng đế ơi, còn thề trong tuần này sẽ nhịn ăn vặt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận