Yêu Chàng Tây Ngổ Ngáo

Chap 36: Điều may mắn nhất.
Nhưng thật ra điều may mắn nhất chính là gặp được Nikita, cưa đổ được anh.
------
Sau khi đã lập luận theo vài cách, Nikita bắt đầu lên kế hoạch xâm nhập vào hệ thống của FSB. Bởi vì vụ này anh tuyên bố không tham gia, vậy nên mọi thông tin liên quan anh đều không được nhận.
Khốn ở chỗ Nikita vẫn muốn tìm hiểu, anh bị bệnh nghề nghiệp đóng chiếm tới từng mạch máu. Không tìm hiểu thì không chịu nổi.
Vậy nên bây giờ ngồi trước máy tính là một tên con trai cao gầy, trắng nõn, đeo cặp kính cận dày cộp, khuôn mặt ngô nghê, điển hình của những con mọt sách chính hiệu.
Mọi người thắc mắc là ai ư?
Ai mà biết được, hỏi Nikita ấy.
Đúng rồi, nhân vật chính của chúng ta nửa đứng nửa ngồi lên bàn, dáng vẻ thoải mái cầm quả táo to gặm:
-Karon, lần này là FSB, đơn giản hơn lần trước. Cậu đã ngồi đây hai mươi ba phút rồi đấy.
-Câm mồm vào đi Nikita, lần này họ biết trước cậu sẽ hack chương trình của bọn họ nên không chỉ để một vòng bảo vệ thôi đâu.
Quỳnh An ngồi sofa chăm chú nhìn hai người đằng kia đang nói chuyện, có câu hỏi muốn nói nhưng lại sợ làm người ta mất tập trung. Cơ mà nhìn giọng điệu của Nikita, cô không nhịn nổi:
-Karon? Phải không? Anh là người...
Đang hỏi nửa câu bỗng nhiên quên người Do Thái tiếng Nga là gì, đành cười trừ quay qua hỏi nhỏ Nikita đứng bên cạnh bàn.
-Người Do Thái nói thế nào nhỉ?
-Евреи. Em không học đàng hoàng cái gì được à?

"..." Ну ок! (Thôi được rồi) Thế nào thì cũng là do lỗi của cô không nhớ được thôi. Đừng cãi lại.
Quay qua hỏi anh bạn tên Karon kia:
-Karon,...
-Đúng rồi, tôi là người Do Thái.
Quả nhiên, nghe tụi cô nói tiếng Việt thôi cũng đoán ra được chủ đề. Họ đúng là chủng người thông minh nhất thế giới!
"..."
-Đứng để ý tới cậu ta, làm việc của em đi.
Quỳnh An cắn đầu bút, chăm chú nhìn bàn tay lướt như bay trên bàn phím màu trắng.
-Thầy làm sao quen được anh ta?
-Nhặt được.
Quỳnh An nghiêm túc nghĩ về lời nói đùa của bố mẹ khi đứa con hỏi mình được sinh ra ở đâu.
Cái này chính là không vợ mà có con trong truyền thuyết?
"..." Suy nghĩ ít thôi Quỳnh An. Có câu, ai cũng có não, cơ mà không phải ai cũng biết sử dụng. Trong trường hợp này dùng được đấy.
Ho khan một cái, Quỳnh An tự dộng chuyển hướng cuộc trò chuyện:
-Thầy thật sự có ý định hack phần mềm bảo vệ của FSB thật sao?
Nikita hất cắm về phía Karon:
-Em thấy tôi nhờ cậu ta tới để chơi game à?
-Không phải, nhưng nếu bị kiện thầy có thể bị đi tù đấy.
-Cái quan trọng là mấy người họ có biết không, em nghĩ tôi nhờ một tên vô dụng tới đây à?
Như hiểu hai người bên cạnh đang nói gì, Karon gào lên một tiếng:
-Chết cha, ấn nhầm xoá rồi.
"..."
Ừ thì, vô dụng thật.
Theo lời của Karon, anh ta phải làm lại từ đầu, nhưng vì đã làm một lần trước nên lần thứ hai chưa đầy mười phút đã giải mã xong cả mấy cổng vảo vệ cùng má hoá chương trình.
Quỳnh An thấy trên màn hình hiện chi chít chữ là chữ mà chóng hết cả mặt. Thấy Karon nhanh chóng hết tất cả tài liệu vào máy tính rồi thkats ra khỏi chương trình hack, mọi thứ trở lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Quỳnh An nghe thấy Karon nói:
-Quá chán, sau tìm bảo mật nào khó hơn một chút đi. Lần nào cũng là kiểu cũ. Không có hứng thú làm.
Trí tò mò của Quỳnh An bắt đầu tăng vọt. Cô gái nhỏ nhìn thấy chiếc USB lạ hoắc hình chữ A màu đen trắng thì hứng thú chỉ tiến chứ không giảm.

Mặc kệ ánh mắt cảnh cáo của Nikita, cô gái nhỏ bắt đầu mon men tới gần Karon.
-Anh là hacker phải không?
-Không.
-Vậy anh làm nghề gì?
-Ăn bám.
-Tôi có nghe đến có hội Anonymous, họ là những vậy?
-Không biết.
-Anh thuộc thành phần ẩn dật hay công khai?
-Không thuộc thành phần nào hết.
-Syn_d* có quen biết với anh không?
-Không biết.
Quỳnh An chính là cái thể loại, mà nếu một khi chưa nhận được câu trả lời mình muốn thì sẽ không dừng lại, cho dù cô biết thế nào cũng vô vọng.
-Anh...
Chưa hỏi hết câu, cô bạn của chúng ta đã bị giọng nói quen thuộc ngăn lại.
-Quỳnh An, qua đây!
Cứng nhắc bước qua cười trừ:
-Bệnh nghề nghiệp, hê hê, nghề nghiệp ấy mà.
Nikita không nhanh không chậm ăn nốt cả lõi táo vào miệng, đây là thói quen, hình thành từ việc lười đi vứt.
-Em làm nghề này từ khi nào? Sao tôi không biết?
Quỳnh An phản bác, ánh mắt như hổ đói vẫn không ngừng chiếu thẳng vào người kia:

-Bệnh học nghiệp.
Để cô xem coi, thứ nhất, mắt kính cực dày, chính tỏ cận nặng. Vì sao không đi mổ mắt? Hiện tại chi phí mổ mắt không quá đắt đỏ, nếu người bình thường tiết kiệm ăn trong vòng một hai tuần thì thừa sức. Nhưng anh ta luôn phải ngồi trước máy tính, dù có mổ mắt thì vẫn sẽ bị cận lại. Suy ra giải phát tốt nhất chính là đeo kính.
Thứ hai, lưng bị gù, triệu chứng thường thấy ở người ngồi quá nhiều.
Thứ ba, anh ta thuận tay phải, vì khi cầm cốc nước phải bỏ chiếc bút ở tay phải xuống, ừm, một thói quen? Nhưng nhìn lại, ngón tay bên trái cũng hoạt động cực kì linh động. Giống như việc xoay bút vừa rồi. Việc gì khiến cho tay trái của một người ngồi nhiều, bị cận nặng linh hoạt, tạm thời trước mắt chỉ có đánh bàn phím. Thực ra cũng có thể là làm những công việc tỉ mỉ, nhưng khớp xương to và ngón tay chai đều nhau ở đầu, Quỳnh An vẫn chọn ý một.
Thứ tư, uống xong cốc nước từ tay bên phải, có thể để bên bàn phải, nhưng phải di chuột, anh ta phải móc tay để cốc nước sang bên trái, một thói quen vô thức.
Thứ năm, hacker đều là những người thông minh, họ có hứng thú với điều mới mẻ. Vậy nên việc làm lặp đi lặp lại sẽ làm họ cảm thấy chán, như lời Karon vừa nói với Nikita.
Cuối cùng, có thể tổng kết tạm thời là người đàn ông này có công việc với máy tính. Còn về phần hacker hay Anonymous gì đó. Gần như tất cả những người làm về IT đều có thói quen che giấu nghề nghiệp của mình. Hoặc sợ phiền, hoặc sợ bị nhờ. Còn hacker thì khỏi nói, họ có những lý do riêng của mình để không nói với người khác. Phần lớn đều môi dính chặt vào môi. Họ thông minh, nên luôn tìm được cách lảng tránh câu chuyện, hoặc trả lời thế nào mà bạn sẽ chẳng moi được thông tin gì từ họ.
Quỳnh An tạm thời bỏ qua chuyện này, chuyên tâm dán ánh mắt lên màn hình lớn. Đúng là FSB nhanh thật, mọi thông tin của bốn người tranh cử đều đầy đủ, thậm chí từng công ty nhỏ, từng lợi nhuận,... tất tần tật liên quan, không thiếu một chút.
Nikita tạm thời bỏ âu thông tin về ba người còn lại, tìm tới công ty về bất động sản được mở chín năm của phó thị trưởng xấu số.
Quỳnh An không học chuyên ngành về kinh tế nên mù tịt, cô ngồi xem mấy thông tin về dấu vết và ba người còn lại. Xem chăm chú một hồi, Quỳnh An có vài điều thấy cần thiết. Cẩn thận ghi ra một tờ giấy. Để chút nữa hỏi Nikita.
Cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều so với những người học ngành này. Cô được thực tập ngay năm nhất, thậm chí đã có mặt ở trụ sở FSB. Cùng họ phá án. Cảm giác thực không tồi.
Nhưng thật ra điều may mắn nhất chính là gặp được Nikita, cưa đổ được anh.
Liếc mắt nhìn Karon đang ngồi chơi Xbox, Quỳnh An nhổm người dậy hôn nhanh một cái vào khuôn mặt tây Âu kia. Đúng là người ta nói, dáng vẻ nghiêm túc của bạn trai lúc nào cũng quyến rũ nhất.
-------
Ôi dạo này bận rộn quá :)) mình tuần sau thi rồi :)) có bạn nào học thiết kế không :3 cho mình hỏi tí ti :3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận