Chap 33: Dạy cách làm bạn trai.
Tôi, không, nói, lần, thứ, hai...
-----
Cảnh trong bar một tỉ lần tới vẫn thấy giống nhau. Đèn đủ hình đủ màu nhấp nháy, tiếng nhạc bật hết cỡ như đập thủng thính giác. Người thì lắc đến cuồng loạn, mùi rượu bia nồng nặc hay cảnh nóng bỏng tràn ngập không khí. Mười tám cộng là những người duy nhất được vào nơi này.
Điện thoại rung trong túi áo, nhìn thấy tên hiển thị Quỳnh An không khỏi cười thầm một cái. Nikita gọi.
Dơ dơ điện thoại lên không trung, cổ họng Quỳnh An gào to hết mức có thể:
-Các gái à, sếp gọi rồi. Tôi không về chỉ còn đường thi lại năm sau thôi.
...
Bước ra khỏi cửa thở ra một cái mới nghe điện thoại:
-Thầy, xong rồi ạ, cảm ơn thầy nhé.
-Em đang ở club à?
-Vâng, sao thầy biết ạ?
"..." Tiếng nhạc to lắm luôn. Đừng hỏi những câu ngu ngốc như thế nữa đi Quỳnh An.
-Không có gì, vậy về sớm đi nhé.
Xong rồi gã đàn ông kia cúp máy, cũng không làm theo kịch bản Quỳnh An nghĩ ra là lao thật nhanh tới, bảo vệ cô khỏi những tên nát rượu béo ú cạnh bar như trong phim. Tất nhiên, ngoài thực mà, không có béo ú cũng không có nát rượu, chỉ có gió buổi tối lạnh ngắt.
Nhìn màn hình điện thoại tối thui, Quỳnh An không quên rủa thầm một câu. Mẹ nó, lộn cả ruột, còn dám nói thích chị đây à? Tôi chết lạnh ở đây cho anh xem!
Nghĩ thì nghĩ thế, hai trăm rub tiền đi taxi còn tiếc nữa là cái cuộc đời này. Run cầm cập tìm bến tàu điện ngầm gần nhất.
Chỉ là tự nhiên không hiểu sao vừa đi lại vừa nhớ đến Ngọc Ly. Nếu không có chuyện kia xảy ra thì bây giờ Quỳnh An đã không ngần ngại gì mà gọi thẳng cho cô bạn gào thét. Chỉ tiếc là "nếu" không bao giờ tồn tại. Sống mũi tự nhiên ngàn ngạt, hốc mắt nóng hổi bị gió lạnh thốc vào lại chảy nhạt nhoà nước mắt.
Lâu rồi mới cảm thấy nhớ Ngọc Ly như vậy. Dù là đường lớn hay ngõ nhỏ ở Moscow, tất cả dường như đều có phảng hình bóng của hai đứa. Còn nhớ cứ nhìn thấy đèn đường treo theo kiểu cổ xưa thì Ngọc Ly lại nhớ tới „Vùng đất linh hồn", hay đi tàu điện ngầm bao giờ cũng đi lên khoang đầu ngồi...
Quỳnh An bỗng nhiên không nhịn được ngồi thụp xuống khóc lớn trên con đường vắng người, xé tan màn đên yên ắng.
„Đã có thêm nhiều chuyện xảy ra, tâm trí tôi cũng không thể lúc nào cũng hướng về cô ấy. Nhưng một khi đã nhớ thì tim đau như cắt. Ai dám nói tình bạn không lãng mạn bằng tình yêu? Ly kia, bà không được đi đâu cả, trái tim tôi lúc nào cũng dành một ngăn lớn nhất dành cho bà!"
_______
Thức cả đêm để đọc và phân tích vụ án Nikita giao cho, nhưng lượng thông tin ít tới nỗi Quỳnh An ngoài biết động cơ giết người của tội phạm ra thì không thêm được cái gì quý giá.
Hai mươi hai bức ảnh chụp hiện trường vụ án, năm ảnh chụp chân dung nạn nhân. Còn lại là mấy thông tin kiểu như:
Một trong những người tranh cử chức tổng thống năm nay, phó thị trưởng. Năm cái xác đều tìm thấy trong hồ nước ở khuôn viên biệt thự. CCTV bị hack, hệ thống an ninh đảm bảo bị phá. Tám vệ sỹ bị qua mặt. Năm nạn nhân đều bị chết bởi ricin. Phát hiện ra chất gây nghiện trong máu của cán bộ kia. Người con gái cả bị HIV dương tính, trước khi chết cũng đã dùng một lượng heroine lớn...
Bởi vì phát hiện muộn tới bốn ngày sau khi án mạng xảy ra nên thông tin thu được về cũng không nhiều lắm, thi thể cũng phần nào bị phân huỷ.
Nhân chứng không có, dấu vết ở hiện trường lại càng không.
Kapez*, Quỳnh An rủa thầm. Để lại một dấu vân tay nhỏ cũng khó thế à. Cứ làm khổ người vô tội đau não.
*: kiểu như mẹ kiếp, chết tiệt tiếng Nga ấy.
"..." Nói như thế thì những người như bạn, như thầy giáo bạn sống chỉ tổ chật đất thôi bạn An à.
Viết ra vài cái gạch đầu dòng vô nghĩa, những thứ Quỳnh An suy luận ra hoàn toàn không đủ để làm một trang của presentation, chứ đừng nói cả hai mươi trang.
...
Sáng xầm xì, Quỳnh An vác vẻ mặt uể oải vào lớp, lê bước vào học môn lịch sử dài ngoằng. Đang định bụng ngủ bù đêm qua thì giáo đột nhiên phát đề kêu kiểm tra.
Fuck, quên chưa học.
Quỳnh An cắn cắn bút vờ suy nghĩ, được năm phút bắt đầu vờ vịt mặt nhăn nhó kêu đau bụng chóng mặt buồn nôn. Ngày thường luôn đóng vai học sinh ngoại quốc ngoan ngoãn chăm chỉ vâng lời, vậy nên giáo cũng lo lắng hỏi thăm mấy câu rồi cho đến phòng y tế.
Đối với Quỳnh An, thi sau còn hơn thi lại.
Đang suy nghĩ có nên vào thư viện tìm mấy tài liệu về tử thi không thì Duy gọi, rủ đi ăn uống.
Một giây trước ý chí học hành vừa le lói như than hồng như bị một gáo nước đổ vào, bạn gái của chúng ta đồng ý ngay lập tức.
Vừa tắt máy thì điện thoại lại rung, là Nikita. Giọng anh trong điện thoại vang lên:
-Privet*
*- Kiểu như bọn mình hay nói hế lô với nhau ấy
Quỳnh An vẫn còn suy nghĩ tới chuyện hôm qua, tên này dám để mặc đứa con gái mỏng manh dễ vỡ như cô tự về từ quán bar. Nhưng lại vẫn nhớ rõ người này là thầy giáo mình, tương lại có ra khỏi trường đại học đúng hẹn không cũng phụ thuộc vào anh ta nên vẫn không dám ầm ĩ:
-Sao vậy ạ?
-Trốn học à? Đi lang thang ngoài hành lang làm gì thế?
Nghe xong Quỳnh An vô thức nhìn xung quanh. Chẳng có ai cả. Tên này dùng bản đồ bước chân như ở trong Harry Potter à? Không ngạc nhiên, Nikita là ai chứ. Có khi anh nói mình là anh cùng mẹ khác cha với Harry Potter Quỳnh An cũng tin. Nhìn cái vẻ kiêu căng giống Severus Snape lắm.
Vội diễn sâu, cả người gập lại, cánh tay phải ôm lấy bụng, giọng run rẩy:
-Không, em đau bụng, phải xuống phòng y tế.
Quỳnh An nghe thấy một tiếng à nhẹ, sau đó giọng nói của Nikita lại vang lên ở loa:
-Phòng y tế ở phía ngược lại, hướng em tới là vukod** rồi.
**-Lối ra.
Chửi thầm một tiếng, Quỳnh An bí bách cười ha ha, cứng nhắc quay người lại:
-Đau quá nên em nhầm đường, cảm ơn thầy nhắc nhở nhé.
Quỳnh An nghe thấy tiếng giấy va vào nhau sột soạt cùng lời nói vạch trần thẳng thừng của Nikita:
-Khỏi diễn, tới đây cho em cái này.
Sau bao nhiêu lần Nikita cho những thứ mình không ngờ được, Quỳnh An đã có thể tự suy luận là chẳng có gì miễn phí cả. Không tính bằng tiền thì cũng là đả kích thân thể và tinh thần cô thôi.
-Ôi cái bụng, em không tới được rồi. Aa đau chết mất.
"..."
Biết là Nikita nhìn thấy mình nên Quỳnh An diễn bằng cả thân thể và khuôn mặt. Giọng nói cũng trở nên run rẩy, hết sức lực.
-Được rồi vậy xuống phòng y tế tạm đi, tôi gọi 03* tới kiểm tra tônge thể luôn.
Blya!
(*-cấp cứu
**-đệch)
Gọi 03 tới á? Rồi cả trường sẽ biết cô giả bệnh á? Xong khám khám xét xét cuối cùng chả được cái vẹo gì?
Quỳnh An cắn môi đứng thẳng dậy nói sự thật:
-Thầy ơi em hẹn với bạn rồi, chiều nay nó phải về Việt Nam, bọn em định ăn buổi cuối với nhau mà.
"..."
Nikita thở dài, đừng quên anh là thầy giáo nhé. Đây là đang thẳng thắn nhận với anh trốn học đi chơi à? Không thể bỏ qua dễ dàng được, phải nghiêm khắc với đứa nhỏ này, không thì cô sẽ không chỉ được voi đòi tiên mà đòi luôn cả Hai Bà Trưng.
-Đúng hai tiếng sau phải tới đây. Tôi không muốn nói lại lần thứ hai đâu!
"..."
Tôi, không, nói, lần, thứ, hai...
Nikita, anh gọi đây là nghiêm khắc ư? Anh đang trực tiếp bao che cho việc Quỳnh An vờ bệnh trốn tiết đi chơi đấy. Tỉnh táo lại đi. Đây không chỉ là Hai Bà Trưng.
Thở dài một tiếng tắt máy, hết cách rồi. Anh cũng không muốn làm thế đâu. Coi như lần này là ngoại lệ đi.
Quỳnh An tắt điện thoại, thở phào một hơi. Cảm giác biết người mình thích cũng thích mình vui thật đấy, cơ mà tạm thời chưa thể bộc lộ ra bản chất thật trước khi hoa chưa cắm chậu được. Đợi thêm một thời gian nữa chính thức cưa đổ, lúc đó Quỳnh An sẽ từ từ dạy dỗ cách làm bạn trai của Nikita.
Giờ thì đi ăn đã. Đói quá rồi.
-------
Sau 1 thời gian dài mấy tháng dưỡng khí mình đã trở lại :)) hô hô :)) xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu :3 chắc đã quên hết cả nhân vật rồi đúng không :3
Quỳnh An nam chính
Nikita là nam chính
2 nam chính yêu nhau tạo lên chuyện tình đam mĩ long thùng đổ thúng :))
Duy - anh bạn thân gay của Quỳnh An
Nhật Vy- em họ
Ly-Bạn thân(mất do bệnh tim)
Huy- anh lớn tuổi của mấy đứa.
À còn có thêm chuyện nữa mình muón nói là: Truyện có ra chậm, cơ mà không drop nhé, mọi người đừng hỏi làm con tim mình yếu mềm :)) Từ giờ chăm chỉ viết truyện ra chap mới cho mọi người :))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...