Yêu Chàng Tây Ngổ Ngáo

Chap 32: Có, là tôi thích em.
-Thầy chưa có lau miệng...
Một số thứ, muốn giống trong phim với tiểu thuyết cũng vô cùng khó. Dự thật bao giờ cũng thô tục hơn rất nhiều.
---------
-Anh đẹp zai trên VK!
Nhiều lúc, bạn thường cười nhạt khi nghe những câu nói đại loại như tực ngữ, thành ngữ và ít khi muốn dùng nó vì có cảm giác không thật lắm. Nhưng đối với một số người bây giờ, tiêu biểu là bạn Quỳnh An của chúng ta thật muốn dùng vài câu cổ ngữ trong cùng một lúc. Như là đào lỗ chui xuống đất, hay kiểu hổ chị sẽ bóp chết hổ em.
"..."
Quỳnh An nghe thấy tiếng cười nhẹ từ người đàn ông bên cạnh, sau lúc đó cô làm một hành động lạnh lùng với Nhật Vi nhất từ trước tới giờ đó là đá con bé ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa còn lườm nói:
-Biến sang phòng anh Trung Quốc của em đi!
Chẳng qua anh người Trung Quốc phòng bên cạnh cực kì có tình cảm với Nhật Vi, ngay từ lần đầu gặp. Anh trai đó dáng người nhỏ bé, da ngăm ngăm, lại để một quả đầu kiểu dưa hấu huyền thoại. Nhìn vô cùng giống kiểu tóc của ông bố trong hoạt hình bố đầu nhỏ con đầu to...
Thôi không nhắc tới anh Trung Quốc đó nữa, nhiều chuyện để nói lắm. Quay trở lại chuyện đang diễn ra ở phòng, Quỳnh An lạnh lùng đóng cửa một cái, mặc kệ tiếng lầm bầm mắng người của con bé vô duyên ngoài cửa. Hừ, xem xem từ trước tới giờ nhảy lên đầu người khác cưỡi đều được Quỳnh An bỏ qua, hôm nay không dạy bảo được có ngày người bị đuổi là chị gái đây cũng không biết chừng.
Quỳnh An quay qua Nikita vẫn đang đứng bên cạnh, lấy lại nụ cười tươi rói một cách nhanh chóng:
-Đừng quan tâm ạ. Con bé hơi vô duyên một chút thôi.
Sau đó nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, tối om, lại còn nghe thấy tiếng gió lớn hoà cùng bão tuyết nhỏ.
-Thầy, hay thầy ăn ở đây luôn đi, dù sao cũng vào nhà rồi ạ.
Cái này không thể không nói là bạn An của chúng ta cố tình nhé. Đi ô tô thì sợ gì mấy cơn gió tuyết yếu ớt như vậy.
Nikita ừ hử một cái, dường như cũng không có ý định từ chối, mắt đảo xung quanh phòng kí túc, nói một câu không liên quan:
-Em gái em dễ thương nhỉ.
"..."
Quỳnh An đen mặt, tí thì phọt ra câu:
-Thầy chỉ được thấy em dễ thương thôi.

May mà nặng nề nuốt vào được. Cô thề sẽ không bảo giờ cho con bé kia gặp Nikita nữa. Dù biết cái quả chanh trong lòng mình vắt ra quá sớm, mà lại quá vô lý.
"..."
Ngồi trên giường vờ vịt ấn ấn điện thoại, nhưng mắt vẫn nhìn vào người đàn ông to lớn đang ăn ở cái bàn nhỏ xíu trong khoảng không kê vừa một cái bếp điện nhỏ và cái trạm bát tí hon tạm gọi là bếp.
-Đừng nhìn nữa, nếu đói thì ra ăn chung đi.
Giọng nói trầm thấp của Nikita làm Quỳnh An giật mình, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh giống như lúc ở trong điện thoại. Cuối cùng vấn là hỏi câu không liên quan:
-Thầy vừa làm quân nhân vừa làm giảng viên đại học à?
Nikita không nói gì, chỉ ừ hứ một cái bằng giọng mũi càng làm Quỳnh An tò mò:
-Một tháng thầy kiếm được bao nhiêu tiền vậy?
Thực ra hỏi mức lương của một người có thể được coi là một hành động vô cùng vô duyên, nhưng Nikita lại trả lời vô cùng bình tĩnh:
-Không quá ít, để tính thì có thể đủ nuôi người như em ăn uống thoải mái.
"..."
Quỳnh An đen mặt.
"Người như tôi thì làm sao? Tôi có bao giờ ăn nhiều trước mặt ai à? Động lòng tự ái của con gái rồi đấy nhé."
Đổi tiếp chủ đề thôi. Nói thế này có khi Quỳnh An bị Nikita biến thành con heo lúc nào không biết.
-Thầy làm gì lúc ở quân đội vậy?
-Bí mật quân sự.
Okay, hỏi câu khác vậy.
-Thầy ở Việt Nam cũng ở quân đội sao? Thầy làm gì khi đó vậy?
-Bí mật quốc gia.
Quỳnh An nhếch môi trên ra vẻ không thèm chấp, lại nói một câu:
-Vậy thầy có cái gì không bí mật, có thể nói cho em không?

Đúng lúc đó Nikita buông chiếc dĩa màu bạc xuống, khuôn mặt châu Âu quay về phía Quỳnh An nói:
-Có, là tôi thích em.
...
Đầu óc Quỳnh An ngưng trệ trong một khoảng thời gian ngắn, đủ cho nụ hôn nhẹ nhàng từ cánh môi ấm của Nikita rơi xuống trán.
-Đừng xấu hổ, tôi biết em cũng vậy.
Ánh mắt Quỳnh An ngước lên vừa đúng tầm môi của Nikita. Cô biết cái hôn này thậm chí còn có thể từ người lạ cho người lạ, nhưng câu nói kia thật sự quá là tiểu thuyết hoá đi. Cũng không ngờ một ngày mình được hưởng cái cảm giác đó, học trò nhỏ lắp bắp nói được một câu:
-Thầy chưa có lau miệng...
Một số thứ, muốn giống trong phim với tiểu thuyết cũng vô cùng khó. Dự thật bao giờ cũng thô tục hơn rất nhiều.
-Em không thể lãng mạn một chút được sao?
Nikita cười cười:
-Cảm ơn vì bữa ăn, từ sau nếu rảnh lại làm món vàng vàng vừa rồi cho tôi nhé.
"..." Món vàng vàng.
Nói xong liền lấy từ trong ngực áo ra một sấp giấy mỏng, đặt lên chiếc bàn gấp nhỏ:
-Quà tặng vì bữa ăn. Vẫn hạn như cũ, một tuần tôi muốn thấy báo cáo của em.
"..." Không còn gì để nói. Hai người này đúng đang chơi cái kiểu, em không kịch bản, thầy cũng tự biên tự diễn.
Cái cảnh lãng mạn nụ hôn đầu này nọ cũng không xuất hiện như dự tính. Thay vào đó quà tặng đầu tiên Quỳnh An nhận được sau lần tỏ tình đầu tiên là giải quyết một vụ án mạng. Bi đát quá thể mà.
Quỳnh An câm nín. Món quà này có vẻ lớn quá, cô không dám nhận.
-"Mẹ nó, tôi thề là sẽ không bao giờ làm cơm cho tên này ăn nữa. Cái cũ tôi còn chưa hoàn thành xong."
Đừng nói nhìn xấp mỏng kia, biết chắc dữ liệu thu được chẳng có bao nhiêu, còn bài tập trên lớp nữa. Quỳnh An à, cố lên, có thực mới vực được tương lai.
----

Nikita vừa về, Quỳnh An nằm rạp trên giường. Úp mặt vào gối nghĩ lại cái câu nói kia. Tỏ tình nhỉ? Nhưng mà đơn giản thế sao? Hay chỉ thích thích kiểu không liên quan tới tình cảm mà Quỳnh An đang nghĩ?
Cười khúc khích một tí, dù thế nào thì cô gái của chúng ta vẫn cảm thấy tâm trạng cực kì tốt. Được người mình thích nói thích mình thì cho dù là kiểu thích nào, vẫn cứ thấy kích thích...
-----
Thứ hai chỉ có lịch buổi chiều nên Quỳnh An định nướng một tí cho đã, cơ mà con bé nằm cạnh cứ hết xoay bên này lại sang bên kia, lạch cạch không thể ngủ nổi.
-Vi, một là em cút sang bên anh Trung Quốc để chị ngủ, hai là biến khỏi giường.
Nói xong một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh, Quỳnh An quay sang mới thấy đứa nhỏ đang cầm điện thoại ấn ấn, rồi lại xoá xoá.
-Làm gì thế? Hôm này mày lại dậy sớm hơn chị cơ à?
"..." Không thấy có tiếng trả lời, dường như mọi sự chú ý của Nhật Vi đều nằm trên màn hình điện thoại.
Quỳnh An nhòm qua, người nhận hòm thư là Huy, câu xoá đi viết lại là: Hẹn hò đi.
Chật miệng một cái, Quỳnh An mắng nhỏ một câu con dở rồi cướp điện thoại gửi tin nhắn:
-Một là hẹn hò hai là không gặp mặt. Chọn đi!
Rồi dứt khoát ấn nút gửi, trước khi nhắm mắt ngủ thì nói một câu đối với vẻ mặt hoảng hốt của Nhật Vi:
-Cái thể loại yêu đơn phương mấy năm như mày chị ngứa mắt, tiện tay giúp thôi không cần phải cảm ơn.
"..."
Nhật Vi giật lấy điên thoại để trước ngực chờ đợi, nói gì thì nói, cái sự mạnh dạn kia của Quỳnh An cô không học được.
Chưa đầy một phút, điện thoại rung lên một hồi, tin nhắn từ Huy:
"-Tỉnh ngủ đi cô, nhắn nhầm cho anh nào hử=))"
Tin nhắn từ Vi đi:
"-Úi chết, nhắn nhầm cho thằng bạn :)) xin lỗi zai nha :))"
"..."
Quỳnh An liếc qua cũng ngấy ngậy tới tận cổ. Không thèm nói để ý nữa luôn.
-----
-Nikita, cậu vẫn là không tham gia vụ này với chúng tôi sao?
Giọng ồm ồm từ trong điện thoại hướng tới tai Nikita. Anh giống như không để tâm lắm trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình TV chiến Xbox:

-Đừng lôi tôi vào. Vẫn là đi hỏi chỉ thi của cấp trên đi.
-Thực ra đội trưởng cũng nghĩ lại rồi, chính xác là xin chỉ thị rất lâu nên chúng ta định vừa thực hiện vừa đợi giấy.
-Xin lỗi tôi bận lắm. Thế nhé.
Mấy vụ án liên quan tới chính trị không chỉ tốn IQ mà tốn cả sức lực vời thời gian. Nếu không làm cẩn thận còn có thể bị phạt rất nặng. Nói thẳng ra Nikita vẫn là sợ phiền.
----
Chiều, mở đầu tiết triết học Lenin, Quỳnh An đến muộn nên hết sạch chỗ ngồi, chỉ còn đối diện thẳng với giáo, cái khóc không ra nước mắt ở đây là tiết này Quỳnh An sẽ định ngủ đã một giấc rồi thức đêm đọc vụ án kia. Cơ mà có thể gọi là mặt đối mặt với giáo luôn ấy. Ngủ sao?
Quỳnh An chịu đựng được mười lăm phút bắt đầu gật gù rồi gục hẳn, thôi mặc kệ ra sao, trước tiên ngủ đã. Chịu không nổi.
...
Vừa lúc chuông kết thúc, mấy đứa con trai cùng khoa rủ đi chơi, đại khái nói là sinh nhật ai đó, ngắn gọn là bắt Quỳnh An phải đi cùng. Vẫn lý do cũ, cô là đứa con gái duy nhất nên không thể vắng mặt. Tới cô phụ trách khoa cũng cho như thế là đúng.
Lê lết thân xác tàn tạ đi, vụ án kia đã xa giờ lại càng xa.
"-Mấy đứa à, có biết trong lúc các cậu đang ngủ thì tôi làm gì không? Lũ độc ác, tới cái chỗ ồn ào như vậy đầu óc tôi nổ mất."
Quỳnh An gào thét trong lòng. Lại vào bar, tôi cũng muốn nhiệt tình lắm nhưng hết sức rồi. Tôi muốn đi về.
Chủ chi của buổi hôm nay bỗng nhiên quan sát vẻ mặt của Quỳnh An:
-Annie, mặt cậu sao thế?
-Hôm nay không biết là sinh nhật cậu, không có quà. Lần sau có quà rồi tôi tới nhé.
Quỳnh An tìm đại lý do để cút ra khỏi cái nơi ầm ĩ này, nhưng mà:
-Vậy thì ăn trước, tặng quà sau. Tôi không quan trọng.
"Không quan trọng cái đầu cậu! Đối với chị đây một giây cũng không thể lãng phí!"
Trong đầu tự nhiên hiện lên cảnh tượng trong phim, chính là cái lúc nữ chính cầu cứu nam chính. Đúng rồi, như đã nói. Quỳnh An không thể lộ liễu đập chậu ngắt hoa ngay lập tức mà phải đào từ từ. Giờ chính là lúc cầm xẻng bới đất đây.
Ý nghĩ vừa chấm dứt, tin nhắn đã được gửi đi:
-Thầy, cứu em!
Cuộc sống mà, chẳng thể giống trong phim nữ chính lúc nào cũng ngoan hiền được. Quỳnh An tự biết mình là đứa con gái rất cáo già. Không ngây thơ tí nào.
----
Các gái à :3 lâu không gặp các bạn khoẻ không :)) Tớ yếu quá :))))))) Nếu chap nayd có rời rạc thì cũng thông cảm cho tớ nhé :)) lâu rồi không viết nên còn quên cả chi tiết truyện cơ :)) Tự cảm thấy mình là cái đứa vô trách nhiệm :(( tớ sẽ chăm chỉ viết khi nào rảnh nhé :(( cảm ơn các bạn đã nhắc nhở :)) tớ đọc hết cmt với stt ghi trên tường rồi :** yêu mấy gái lắm****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận