Chap 29: Đông lạnh.
Mùa đông năm nay, không còn người cùng tán phét chuyện con gái, không còn người thi thoảng tạo ra những bất ngờ đặc biệt từ những món đồ handmade, hay những món ăn tự chế.
-----
Hai ngày đầu sau khi vận động quyên góp tiền thì cũng được kha khá, nhưng so với tiền phẫu thuật thì vẫn còn phải kiếm dài dài.
Quỳnh An bỏ hết tiền tiết kiệm ra, còn đồng nào ở thẻ ngân hàng cũng rút ra nốt, thậm chí còn đi vay người quen bằng tên của mình. Thực ra làm việc này không chỉ có Quỳnh An, Vi và Duy cũng làm tương tự. Lại nói, đúng là lúc gặp nguy mới biết ai là bạn, còn lại ai là bè.
Hôm nay tới trường đại học của chính mình quyên góp, khuôn mặt Quỳnh An như đi đưa đám. Ủ rột, mệt mỏi bê chiếc thùng nhỏ bằng hộp giày đứng ở nơi tấp nập người đi nhất trong trường, bên cạnh cắm một câu nói: Quyên góp cho người bị tim, chúa trời xe đem may mắn tới cho bạn.
Tất nhiên được khá nhiều người quyên góp, nhưng hầu như không phải do câu nói được viết ngay ngắn lên cái bảng nhỏ, mà là từ khuôn mặt của cô gái nhỏ đau khổ đứng bên cạnh. Biểu cảm ấy, chính xác là khiến người khác bắt buộc phải cho, không xì tiền ra thì thấy lương tâm vô cùng bứt dứt.
...
Như mọi ngày, chiếc xe thể thao lúc nào cũng không giảm ga mà phóng thẳng vào chỗ đậu xe của mình, từng đường cua đẹp mắt của anh phung phí cho khoảng đất không phải đường đua. Nhưng hôm nay tất nhiên khác, ngay từ lúc đi vào diện tích thuộc trường đại học, đồng tử màu xanh sẫm đã tia được dáng người nhỏ bé thẫn thờ quen thuộc đứng ở xa, đợi người bỏ tiền vào hòm thì cúi đầu nói cảm ơn.
Đi gần thêm chút nữa, lại tia được dòng chữ trên tấm biển bên cạnh, Nikita không khỏi thở dài, dù là vậy vẫn phải nói chứ? Anh tây này có thể giúp được mà.
Tìm tờ giấy gấp đôi lại giống hình phong thư, Nikita nhét năm tờ năm nghìn rub đỏ vào đó rồi mới nở cửa xe sải chân bước tới cho vào hộp đựng. Như một cái máy, ánh mắt Quỳnh An không có điểm tựa, cúi đầu xuống, miệng khe khẽ từ cảm ơn vô tính.
Nikita cúi xuống, vỗ nhẹ vào đầu cô học trò nhỏ, nhỏ giọng:
-Chẳng có chuyện gì cũng theo ý muốn của mình được, em nên tập làm quen với nó.
Không phải lời an ủi cố lên, có tôi ở đây rồi, hay đừng buồn nữa thường có trong những trang tiểu thuyết giày cộm. Anh nói mọi chuyện đều không theo ý mình, anh nói cô tập làm quen. Nhưng quen thế nào đây? Quen với việc người thân luôn bên cạnh mình biến mất sao? Cái thói quen này, cô sẽ không bao giờ có được, cũng không bao giờ muốn có.
Quỳnh An khịt cái mũi giống như đã lâu ngày bị tắc nghẽn, đôi mắt sưng đỏ ngước lên nhìn người đàn ông vừa nói câu đó, lại nhanh chóng cụp xuống, cả một lời chào cũng không nói. Nếu Ngọc Ly có chuyện, cái nỗi đau này không biết sẽ dày xéo trái tim Quỳnh An tới mức nào.
Quay mặt về phía trước, tiếp tục giống cái máy gập người nói cảm ơn. Hiện tại, cô gái nhỏ này đang quá sốc về tình cảnh hiện tại xảy ra với mình. Giống như mất đi hoàn toàn Quỳnh An lắm mồm ngày trước, cô gần như bị trầm cảm, cả ngày chỉ nói được vài từ khó hiểu.
Nhìn biểu hiện đó của Quỳnh An, Nikita chăngr hiểu sao bỗng nhiên không kìm chế nổi mà bóp vai cô trò nhỏ lắc lắc:
-Ném cái vẻ mặt chết tiệt đó đi, tôi lo, tôi sẽ lo sạch cho người thân của em.
"..."
Nikita không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, giọng nói trầm thấp hôm nay khá lớn, còn dẫn dắt thêm sự chú ý của người đi qua.
Anh đã cố gắng để theo đuổi ngành học tâm lý mình thích, luôn luôn khống chế cực tốt cảm xúc của mình, luôn luôn nắm rõ tâm lý của người đối diện rồi tuỳ trường hợp mà hành động. Nhưng trước mặt nhóc này, anh thường mất kiểm soát khi nhìn thấy hành động của cô, lại thi thoảng giống như say rượu mà nói này nói kia. Thế, nên anh tự biết mình đối với cô gái nhỏ này quá đặc biệt. Khác với Kate, mọi người nhìn qua sự thân mật gần gũi anh và cô tây ấy, nhìn vào sự ăn ý của bọn anh thì lại nghĩ đó là tình yêu. Nhưng đối với bản thân Nikita, vì Kate là người con gái đầu tiên anh biết, người cũng giúp anh cả tỉ tỉ thứ, bọn anh cùng nhau vượt qua bao nhiêu khó khăn, sự ăn ý đó, Nikita chưa bao giờ để nó nhỉnh hơn tình thân.
Lại khác khi cùng với Quỳnh An, luôn nghĩ về những biểu cảm khuôn mặt cô, nhìn ra được sự ranh ma đối với cuộc sống này của cô gái nhỏ. Lo lắng, quan tâm và muốn được cô gái này chú ý. Thậm chí có chút bực mình khi nhìn thấy nhóc ấy đi với tên con trai khác, có những suy nghĩ như mấy thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn. Nói tóm gọn lại là không kiềm chế nổi.
Khác với những người khác, anh hiểu cảm xúc của mình, anh cũng chẳng phân vân hay lưỡng lự chút nào để suy nghĩ lại nó, vì anh nắm chắc trái tim mình, không ai hiểu nó hơn anh hết.
Mà đối với tình yêu thì sao? Tạm thời ra được hai gạch đầu dòng:
-Nikita làm ra tiền, sẽ không để người con gái của mình khổ.
-Mọi chuyện đều phải cùng nhau lo lắng, sẽ không để mắt cô ấy sưng húp thành như vậy.
"..."
...
Quỳnh An lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn Nikita, chất giọng không nhẹ không nặng vang khàn khàn:
-Lo thế nào đây? Cậu ấy, bạn em, thầy định lo thế nào đây?
Là bạn sao? Vậy thì phải rất thân mới đến được mức độ đau khổ như thế này. Nikita thở dài, đưa đôi tay dài vỗ vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ:
-Tôi sẽ không hứa hẹn điều gì với cuộc sống của bạn em, nhưng sẽ giúp hết sức.
-----
Bệnh viện vẫn một màu cũ, mùi vị riêng biệt. Đứng trước sảnh chính làm thủ tục giấy tờ xác nhận, hội Quỳnh An đang tròn xoe mắt nhìn con số nhỏ hiện lên trên mang hình máy tính từ tài khoản chuyển vào. Không ngờ thầy hướng dẫn của mình lại có thể chi số tiền lớn như vậy ột người xa lạ không biết tới bao giờ mới trả đủ.
Vi không ngừng kéo theo sự ngạc nhiên, hết nhìn Quỳnh An rồi tới Nikita, sau đấy lại càng sửng sốt hơn khi hai người đó giao tiếp với nhau bằng tiếng Việt. Nhiều lúc muốn kéo chị gái mình ra hỏi cho rõ ràng, nhưng vẫn cố nhịn vì sợ sự vô duyên của mình làm anh tây nói tiếng Việt kia đổi ý.
Xong xuôi mọi thứ, Ngọc Ly thậm chí còn được chuyển vào phòng VIP chăm sóc đặc biệt trước ngày phẫu thuật ghép tim.
...
Nói gì thì nói, trong lúc đang tuyệt vọng nhất, giống như bám vào cành cây mục nát trên khe núi sâu bỗng nhiên có người đưa tay ra cứu giúp thì dù là mục đích gì, hậu quả thế nào thì cảm giác lúc được kéo lên cũng vô cùng xúc động.
Quỳnh An ngồi trên ghế ở hành lang ngoài phòng bệnh nói bằng giọng mũi:
-Cảm ơn, số tiền đó bọn em nhất định sẽ trả đủ. Thật sự cảm ơn thầy.
Tựa lưng vào tường, Nikita nhìn sắc mặt của Quỳnh An có vẻ tốt hơn trả lời như cụ già:
-Cứu một người hơn bảy toà tháp, mà số tiền tôi bỏ ra hiện tại chưa mua nổi một căn hộ, lẽ ra em nên mắng tôi tham mới đúng.
"..."
Tạm thời chưa có tâm trạng mắng trả. Dù sao đấy cũng là người cứu bạn mình. Cãi tay đôi lại thì thật không phải.
Thật là chỉ những lúc này mới biết, đồng tiền nó quan trọng tới mức nào.
-Thầy ơi, số tiền đó chắc thầy tiết kiệm lâu lắm đúng không?
-Từ bé. Cũng không lâu quá.
"..."
Thầy à, từ bé của thầy là hai mươi bảy năm, như vậy mà không lâu sao? Đầu tiên Quỳnh An quả thực có chút ác độc mà nghĩ số tiền này Nikita kiếm từ việc không đứng đắn. Vì nghề giảng viên lương dù có nhiều cũng chẳng thể hào phóng bỏ ra được số tiền lớn như vậy. Còn nghe nói là quân nhân, lương chắc cũng chẳng nhiều tới mức vung tiền không tiếc tay đâu. Từ xe khủng tới mấy thứ đồ công nghệ đắt tiền. Thật sự khó mà làm người khác không nghi ngờ.
Nhưng nếu nói, tiền tiết kiệm từ bé, có thể lắm chứ. Quỳnh An cũng có tiền tiết kiệm, nếu ăn uống tiết kiệm thì cũng có thể tậu được một em kiểu BMW hay Mes ngon ơ. Chỉ là cái mồm nó không cho phép thôi.
----
Sau bốn ngày tìm kiếm người hiến tim, cuối cùng cũng tìm được người phù hợp với cơ thể Ngọc Ly.
Đứng trước cửa phòng bệnh viện, ánh sáng màu đỏ vẫn hiện lên. Tay Quỳnh An run rẩy đan vào nhau, trong đầu cô liên tục hiện lên câu nói của bác sĩ. Phần trăm thành công không quá năm mươi phần trăm.
Vi ở bên cạnh tự vào vai Duy nói một câu, vừa như tự an ủi mọi người, vừa như tự giúp tinh thần mình được thoải mái hơn:
-Không sao đâu, nhất định kì tích sẽ xảy ra. Mọi chuyện sẽ tốt, chị Ly sẽ không có vấn đề gì đâu.
Đúng rồi, sẽ xuất hiện thôi, kì tích ấy. Ngọc Ly sống tốt tới vậy, nếu thượng đế còn không thương cô ấy, thì chính là mắt người bị lé.
-----
Chín tiếng đồng hồ trôi đi như mỗi phút mỗi giây đều ném cả tảng đá nặng cả tấn vào hội Quỳnh An. Cuối cùng, bác sĩ cũng ra. Vẫn là ông bác sĩ già mấy hôm trước ở trong phòng cấp cứu cùng Ngọc Ly. Ngón tay hơi nhăn trắng sạch sẽ run khẽ, đôi mắt đầy nếp nhăn nhìn xuống sàn đá trắng lạnh lẽo.
Nhìn thái độ rõ ràng này, Nikita đứng bên cạnh đã thấy rõ được kết quả, anh lại đưa mắt tới khuôn mặt mấy người ngồi đối diện. Đám Vi Duy Quỳnh An dường như không bình tĩnh được mà hỏi dồn dập:
-Sao rồi, thành công rồi chứ? Chúng tôi biết kết quả sẽ tốt mà.
Đợi vài giây, tiếng thở dài của người bác sĩ phát ra làm không gian ồn ào bỗng chốc ngưng trệ. Giọng trầm mang phần áy náy:
-Thiếu máu trầm trọng, cơ thể, sức đề kháng quá yếu để tiếp nhận tim mới. Chúng tôi rất xin lỗi. Thời gian ngừng thở là ba giờ sáu phút sáng ngày mười ba tháng mười hai tại bệnh viện quốc gia Moscow.
Kì tích, không phải cứ người tốt là sẽ xảy ra. Hoặc là trên thế giới này, nó chỉ xuất hiện trong nhưng cuốn truyện dày lừa người, những thước phim cảm động. Không tồn tại thực sự trên đời cái gọi là kì tích.
"..."
Trời bão tuyết, dày đặc cả tầm nhìn. Từng cành cây trụi lá cố gắng chất lên mình cả núi tuyết tí hon trắng xoá.
Mùa đông năm nay, lạnh hơn mọi năm.
Mùa đông năm nay, không còn người cùng tán phét chuyện con gái, không còn người thi thoảng tạo ra những bất ngờ đặc biệt từ những món đồ handmade, hay những món ăn tự chế.
Mùa đông năm nay, bộ ba chỉ còn hai.
Mùa đông năm nay, thiếu bà, đứa bạn thân của bọn tôi.
----
Cuối cùng thì tớ cũng ra khỏi vùng không có wifi :3 Về Việt Nam nóng quá=)) tớ còn bị lên mụn nữa ấy :(( mặt đã quá con cá sấu rồi :3 Xin lỗi vì đã thất hứa cả mấy tuần nhé :(( tơz sẽ bù chap :)) À về đây sướng quá=)) món miến trộn lươn ở đoạn gần phố huế ngon ghê :3 hí hí :3 mai ngày kia gái nào rảnh bọn mình đi nhé=))) Thêm nữa, tớ thề, tớ đảm bảo là sẽ có chap bù@.@
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...