Anh Phác nháy mắt mấy cái, “Ta không phải không muốn nói, mà
là suy nghĩ nên nói như thế nào.” Đem ánh mắt trở về trên nghiên mực,
nàng vừa mài mực vừa nói: “Nương ta cả đời này qua không phải thực suôn
sẻ, tử vong đối với bà mà nói cũng chính là một loại giải thoát.”
Yêu nam nhân vì theo đuổi vinh hoa phú quý mà cưới người khác, nhưng
mẫu thân vẫn là yêu kẻ phụ lòng kia, luyến tiếc, không bỏ xuống được,
cũng bởi vì luẩn quẩn trong lòng mà chịu đủ tra tấn, xem ở trong mắt
nàng làm nữ nhi này cũng thấy đau lòng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Đan Tế Triệt, mỉm cười, “Ít nhất ta là cho rằng như vậy.”
Đan Tế Triệt bị ánh mắt bi thương lại kiên cường kia của nàng chấn động.
Nếu không phải chịu đau lòng quá độ, nếu không phải ẩn giấu bi thương, không ai sẽ kiên cường đối mặt với cái chết của thân nhân như thế, kiên cường chỉ là vì làm cho người sắp rời đi nhân thế yên tâm.
“Như vậy hẳn là được rồi chứ?” Chỉ mực nước ánh sáng nhạt trên nghiên
mực, Anh Phác một câu hai ý nghĩa, lời nói vừa rồi hẳn là đã chấm dứt đề tài.
Biết nàng không muốn nói chuyện, hắn thuận ý của nàng.
“Được rồi, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán có thể lấy mấy bộ sách ở bên
trái ngăn tủ xem.”
“Thật không?” Nói thực ra, sách này nàng vừa vào cửa liền phát hiện, còn đang suy nghĩ không biết có cơ hội được lấy xem hay không.
“Thật.” Bộ dáng vui vẻ hiện tại của nàng lại giống cái tiểu cô nương, Đan Tế Triệt mỉm cười. “Có việc ta lại gọi ngươi.”
“Cám ơn đại thiếu gia.” Hướng hắn cúc cái cung, nàng sôi nổi chạy đến trước giá sách. “Oa! Cái sách gì cũng đều có nha!”
Nàng trên xem dưới xem, trái xem phải xem một hồi lâu, phát hiện từ
thiên văn lịch pháp, cho tới du ký cái dạng sách gì cũng đều có, trong
đó nhiều nhất là loại sách y dược.
Nàng kiễng mũi chân lấy quyển sách trên giá sách, vừa đi vừa lật xem.
“Đừng vừa đi vừa xem, cẩn thận té ngã.” Trông nàng bộ dáng không chút để ý, hắn dừng bút ngẩng đầu dặn dò.
“Nha.” Nàng cầm sách ba bước làm hai bước đi vào một bên ghế dựa ngồi xuống.
“Ngươi xem cái sách gì?” Ngăn không được tò mò trong lòng, hắn mới viết một hàng chữ lại ngẩng đầu hỏi.
Nàng lật một tờ, “Dược kinh.”
Đan Tế Triệt nhẹ nhíu mi, “Có hứng thú?”
“Ân, ta muốn nhận thức một ít dược liệu.” Nói hết câu, không bao lâu nàng lại lật một tờ.
“Ngươi xem sách rất nhanh.” Nghe được tiếng lật trang, hắn có chút
kinh ngạc tốc độ đọc sách của nàng tuyệt không thua chính mình. (ca
không cần làm à =]] )
“Ân, trước kia học qua tốc đọc.” Anh Phác vùi đầu vào trong sách không chú ý tới lời nói chính mình thốt ra.
“Tốc đọc? Đó là cái gì?”
“Tốc đọc chính là luyện tốc độ đọc chữ, cảnh giới cao nhất là có thể đọc nhanh như gió.” Nàng có hỏi có đáp.
“Là ai dạy ngươi? Còn có phải luyện như thế nào?” Hắn nhưng thật ra rất hứng thú muốn biết.
“Ta……” Anh Phác cuối cùng phát hiện chính mình nói lỡ, nuốt vào hai
chữ “Lão sư” thiếu chút nữa đã thốt ra, nghĩ bừa một đáp án, “Ngoại công dạy nương ta, nương ta dạy ta. Còn phải luyện như thế nào thì chính là
xem rất nhiều sách.”
Hắn gật gật đầu, “Xem ra ngoại công ngươi là lão sư tốt.”
“Ha ha.” Anh Phác cười hai tiếng.
“Từ 『 tốc đọc 』 này ta chưa từng nghe qua, sẽ không là ngoại công ngươi tự nghĩ ra chứ?”
“Đúng vậy.”
Ngoại công a, không phải cháu gái cố ý bắt người ra để giả danh lừa
bịp, thật sự là tình thế bắt buộc, người hẳn là sẽ không để ý chứ? Anh
Phác trong lòng sám hối.
“Đúng rồi, không biết tôn danh ngoại công ngươi là?”
Vấn đề của Đan đại thiếu gia này thật sự rất nhiều, như thế nào luôn thích hỏi chuyện trong nhà nàng a?
“Ngoại công ta tên là Hoắc Kính.” Không tin ngươi đã nghe qua, đem
toàn bộ sự tình đổ lên người chết…… Ách, trên người ngoại công đã mất,
cho dù ngươi có hoài nghi cái gì, cũng là chết không đối chứng, a!
“Hoắc Kính?” Chưa từng nghe qua tên người này.
Anh Phác mỉm cười, không nói gì.
“Ngươi thích xem sách về phương diện y dược sao?” Hắn vừa xem quyển sách vừa cùng nàng nói chuyện phiếm.
“Hoàn hảo, đây là lần đầu tiên ta xem loại sách này, giống như đều phải nhớ gì đó rất nhiều, cảm giác rất khó.”
“Y dược thư đều là như vậy, nhiều xem học tập nhiều, lâu sẽ nhớ rõ.”
“Ân.” Xem bốn, năm trang, Anh Phác quyết định loại sách này có vẻ
thích hợp xem lúc không ngủ được, thế là nàng khép sách lại, đem lực chú ý đặt lên gì đó trên bàn, nàng chỉ lại viên ngọc thạch lớn hỏi: “Thiếu
gia, này gọi là gì?” Thoạt nhìn không giống ngọc, cũng không giống tảng
đá.
“Dạ minh châu.” Thấy nàng ánh mắt nghi hoặc, Đan Tế Triệt
bổ sung nói: “Buổi tối hạt châu sẽ sáng lên, ta lấy nó thay thế ánh
nến.”
“Thật sự là ngạc nhiên. Còn cái kia?” Nàng chỉ gì đó vừa
mới mài mực. Anh Phác thấy Đan Tế Triệt dễ ở chung, lời nói cũng lớn mật lên, bắt đầu hỏi đông hỏi tây.
“Nghiên mực, dùng tảng đá cẩn
thận làm thành, thêm chút nước đổ mực vào để mài, nước sẽ biến thành màu đen, có thể dùng để viết chữ.”
“Nha, đại thiếu gia còn cái đặt ở trên sách thì sao?”
“Trấn giấy, dùng khi viết chữ, chặn yên để viết chữ.”
“Còn cái bút này? Vì sao nó có vẻ nhỏ? Còn có lông nó có vẻ cứng rắn nha!”
“Này là……”
Toàn bộ buổi chiều Anh Phác không phải đọc sách thì là kéo Đan Tế
Triệt hỏi một ít chuyện tình cùng này nọ nàng không hiểu, hai người coi
như xa lạ, lần đầu tiên một mình ở chung đúng là ngoài ý muốn hòa hợp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...