Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét


Nhậm Đông còn cho là mình ngụy trang rất khá.
“Nếu tôi đưa thẻ ra, sẽ không thắng được đội các anh.”
Mục Ảnh Sanh chỉnh lại mũ cho ngay ngắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

May quá, may quá, không làm cho nhà trường mất mặt.
“Bạn học nhỏ.” Nhậm Đông thay đổi cách xưng hô, nhìn vệt thuốc màu trên mặt Mục Ảnh Sanh, trong lòng khó chịu giống như bị mèo cào: “Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, bạn hãy nói cho tôi biết, làm sao bạn có thể phát hiện ra tôi?”
“Sao lại không có việc gì?” Mục Ảnh Sanh nắm chặt cây súng trên tay.

Kiểm tra lại hộp đạn: “Tôi còn chưa có diệt sạch cả đội các anh.”
“Ồ.

Khẩu khí không nhỏ nha.

Nhưng mà làm sao bạn lại có lòng tin như vậy? Bạn nên biết rằng, mặc dù tôi chết, nhưng đại đội của tôi ở đây vẫn còn rất nhiều?”
“Anh chắc chắn chứ?” Mục Ảnh Sanh lại đem súng cất vào người, vỗ vỗ bả vai Nhậm Đông: “Thủ trưởng, bắt đầu từ giờ phút này, anh không thể nói chuyện được nữa rồi.


Bởi vì anh đã bị tiêu diệt.”
“Nói một chút thì có làm sao.

Bạn học nhỏ.

Bạn phải trả lời câu hỏi của tôi, làm sao bạn biết được thân phận của tôi?”
Cô cầm súng lên, chỉ vào ngực Nhậm Đông : “Thủ trưởng, nếu anh vẫn còn nói nữa, tôi không ngại bắn anh thêm vài phát”
“ Cô ...”
Thật là.

Nhậm Đông dở khóc dở cười, nhìn Mục Ảnh Sanh thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn, lặng lẽ đi về hướng khác.

Anh tấm tắc hai tiếng: “Hậu sinh khả úy.”
Khi những ánh sáng ban mai đầu tiên chiếu xuống, tiếng còi kết thúc cuộc tập trận quân sự vang lên.
Mục ảnh Sanh nhìn thấy các đồng đội đang tập kết quanh mình, tâm tình buông lòng cuối cùng cũng lộ ra trên mặt.
“Chiến tranh” kết thúc, sau lưng cô toàn là mồ hôi, cô thuận tay dơ lên lau trán, đang định đi tới chỗ tập hợp, liền nhìn thấy người mới bị cô “Tiêu diệt” đang đi về phía cô – Nhậm Đông, lần này đi theo bên cạnh anh ta còn có thủ lĩnh của quân đội màu xanh lam, cũng là lãnh đạo của khu vực quân sự này.
“Bạn học nhỏ, các bạn đã thắng.

Có điều, các bạn không tiêu diệt hết được đội quân của tôi.”
“Đúng là không có.” Mục Ảnh Sanh biết năng lực của mình đến đâu.

Thành tích tốt ở trường học là một chuyện, chống lại một quân đội chính quy như đội quân của Nhậm Đông lại là một chuyện khác.
Lúc nãy nói tiêu diệt hết đội quân của anh ta chỉ là mục tiêu của cô, thực tế thì có thể thắng được đã rất là khó khăn, Mục Ảnh Sanh không có tự đại tới mức đó.
“Mặc dù không có tiêu diệt được hết, nhưng chúng tôi đã thắng.” Nhìn vẻ mặt có vài phần trêu chọc của Nhậm Đông, cô lại không chịu thua nói tiếp: “Tôi tin tưởng lần tập trận quân sự sau, tôi nhất địch sẽ tiêu diệt hết tất cả quân địch.”
“Ha ha ha ha.

Tốt, có chí khí” Nhậm Đông nở nụ cười, quay người lại nhìn Mạc Thời: “Lão Mạc, các anh dạy dỗ rất tốt nha, học sinh bây giờ đều rất xuất sắc.

Đúng là hậu sinh khả úy.”
“Đó là đương nhiên.


A Sanh là một trong những học sinh ưu tú nhất đấy.”
“Là giáo viên dạy giỏi.” Mục Ảnh Sanh đứng nghiêm, cả người đứng nghiêm chỉnh như là cây Thanh Tùng mùa đông.
“Nhìn kìa? Mới vừa rồi còn muốn tiêu diệt hết chúng tôi, vậy mà bây giờ lại khiêm tốn như vậy.”
Nhậm Đông đưa mắt nhìn Mục Ảnh Sanh, ánh mắt khó nén được tia thưởng thức: “Bạn học nhỏ, bạn có từng nghe nói về doanh trại đặc biệt trong khu vực quân sự chưa? Nơi đó có thể rèn luyện rất tốt.

Sao nào? Có hứng thú không?”
Mục Ảnh Sanh mở to mắt, không thể tin đươc bản thân chỉ tới tham gia diễn tập, lại được chuyện tốt như vậy rơi trúng mình.
Thế nhưng không đợi cô mở miệng, Mạc Thời đã ngăn cản lời nói của cô: “A Sanh, chắc em cũng mệt rồi, theo các bạn về nghỉ ngơi trước đi.”
Cô liếc nhìn Mạc Thời, có một chút khó hiểu, nhưng nhanh chóng nén xuống.

Cúi chào, xoay người, rời đi.
Nhậm Đông nhìn Mạc Thời, ánh mắt có chút khó hiểu: “Lão Mạc này, một hạt giống tốt như vậy, nếu cứ để ở trong trường mãi cũng phí.

Chỉ có đem học sinh này đến vị trí thích hợp, năng lực mới được phát huy hết mức chứ.”
Tuy rằng Mục Ảnh Sanh mới học năm ba, nhưng cũng không nhất định phải đợi tới khi tốt nghiệp.

Nếu như có năng lực, những binh sĩ như vậy đều sớm đã được tuyển chọn, sớm được an bài tốt.

Hạt giống tốt như Mục Ảnh Sanh, Nhậm Đông không muốn buông tha.
“Lão Nhậm, anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến A Sanh.


Cô bé đó đã có người nhận rồi.”
“Tôi không tin còn có nơi nào tốt hơn chỗ của tôi.

Thế nào? Doanh trại quân sự đặc biệt của chúng ta nhân tài đông đảo, chẳng lẽ lại để mai một cô bé đó sao?”
Mạc Thời nhìn theo bóng lưng Mục Ảnh Sanh, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Có điều: “Lão Nhậm, tôi đây là nhận ủy thác của người ta thì phải giữ chữ tín.

Có người đã đặc biệt gửi gắm nhờ tôi chiếu cố bồi dưỡng cô bé đó thật tốt.

Anh cũng thấy tình hình thực tế hôm nay của A Sanh.

Cái người ủy thác kia chắc là không bao lâu nữa sẽ tới đưa người đi thôi.”
“Ổ?” Nhậm Đông hứng thú: “Là ai vậy?”
Hết chương 92.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui