Edit: Tam Sinh & Beta: Phong VũMục Ảnh Sanh ở khách sạn trung tâm thành phố, cách trường học rất xa.
Vào thời điểm này vẫn chưa có nhiều khách sạn lắm, nên chỉ với không gian tồi tàn như thế này cũng xem như được ba sao.Dự định ban đầu của cô là dành ra hai ngày để hoàn thành việc khảo sát và mua một căn nhà nhỏ.
Nhưng sau khi quan sát, cô mới phát hiện ra còn quá nhiều việc phải làm.Sáng thức dậy vận động chân tay xong xuôi, Mục Ảnh Sanh xuống lầu ăn sáng, sau đó bắt đầu đi dạo quanh thành phố Nam.Cô đi lang thang không mục đích, cô nhớ rõ những nơi này sẽ thay đổi như thế nào.
Ngoại trừ một vài điểm tham quan cố định, sau này những tòa nhà cao tầng sẽ mọc lên, giá trị những căn nhà sẽ tăng lên gấp trăm nghìn lần.Hiện tại làm sao để cô có thể lấy khoản tiền này ra, hơn nữa còn không được để người khác chú ý đến?Mục Ảnh Sanh vừa nghĩ đến là lại có chút đau đầu.
Đến nỗi có một chiếc xe dừng lại bên cạnh mà cô cũng không chú ý, đến tận khi bị tiếng còi xe làm cho giật mình.Lệ Diễn một thân thường phục ngồi trong chiếc xe jeep màu xanh lục.
Lúc Mục Ảnh Sanh nhìn thấy anh lại hoảng sợ không ít.“Thủ trưởng Lệ?”“Lên xe.”Nhìn trái nhìn phải cũng không thấy xung quanh có ai khác, cô lại chỉ vào mũi mình.“Lên xe.” Lần này giọng của Lệ Diễn lên cao thêm vài phần.
Mục Ảnh Sanh có chút chần chừ, hướng mắt lên nhìn Lệ Diễn, nghĩ đến lần trước anh bảo vệ mình, rồi chậm rì bước lên xe.Cửa xe đóng lại, Lệ Diễn đưa mắt nhìn cô, lại nhìn khung cảnh phía sau cô.“Sao còn chưa về trường?”“Còn chưa tới thời gian tập hợp.”Cô bây giờ vẫn còn đang trong ngày nghỉ, hẳn là không chịu sự quản lý của anh?Trên xe nháy mắt trở nên yên tĩnh, Lệ Diễn quay đầu sang nhìn cô: “Đi đâu?”Mục Ảnh Sanh không nói gì, chính cô cũng không biết mình muốn đi đâu.
Thấy cô không nói gì, Lệ Diễn quay đầu tiếp tục lái xe, bàn tay đặt trên vô lăng đột nhiên siết chặt, khóe mắt liếc nhìn cô.“Đang suy nghĩ để làm sao có thể tiêu bốn trăm vạn kia của cô phải không?”Những lời Lệ Diễn vừa nói ra, khiến Mục Ảnh Sanh bị hù dọa không ít.
Có điều rất nhanh cô liền phản ứng lại.
Vé số là anh ta đi đổi cùng mình nên anh ta biết cũng là bình thường.Cô không nói lời nào, Lệ Diển cũng không nhìn cô nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.“Cô muốn mua nhà?”“Hả? Ừ.” Mục Ảnh Sanh không muốn nói tỉ mỉ thêm, phía trước vừa vặn chuyển sang đèn đỏ, Lệ Diễn dừng xe lại, xoay người sang nhìn cô.“Mua nhà đúng là ý tưởng không tồi.
Nhưng có điều bây giờ giá nhà ở phía thành phố Nam rất rẻ.
Cô định cứ dùng một khoản tiền lớn như thế, lấy ra để mua nhà ở, thì phải mua bao nhiêu?Ngược lại tôi cảm thấy, cô có thể đầu tư một vài cái khác.”“Thủ trưởng Lệ?” Ý của anh là sao đây?Lệ Diễn rời mắt khỏi cô, liếc nhìn bức tường thành cổ kính trước mặt: “Cô nhìn cái thành phố này đi, nó đang thay đổi mỗi ngày.
Thời đại của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, một số ngành công nghiệp sẽ trở nên phổ biến trong tương lai.
Cô bây giờ có trong tay số tiền này, cô có thể đi mua một ít cổ phiếu của công ty khoa học kỹ thuật.”“…” Mục Ảnh Sanh bị những lời anh nói mà trở nên kinh sợ, cô nhìn một bên mặt Lệ Diễn, nghe anh nói những điểm phát triển của tương lai tiếp theo, trong nháy mắt, cô có một ảo giác cực lớn.Lệ Diễn, sao có thế biết những điều này?Cô trọng sinh, có thể biết trước tương lai là điều rất bình thường, thế nhưng Lệ Diễn lại có thể biết những điều này, chẳng lẽ anh ta cũng trọng sinh hay sao?Lệ Diễn nói xong, mới phát hiện người ngồi bên cạnh không có chút động tĩnh nào.
Anh tấp xe vào lề đường, quay mặt sang nhìn cô.“Sao vậy? Cô không tin à?”“Thủ trưởng Lệ?” Mục Ảnh Sanh trừng mắt nhìn anh, cô rất muốn chứng minh cái suy đoán kia của mình: “Anh, anh có phải cũng ——”Trọng sinh hay không? Mục Ảnh Sanh rất nhanh bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cô liên tục phủ nhận trong lòng, điều này là không thể nào.Kiếp trước Lệ Diễn không phải rất ghét cô sao, làm sao có thể bình tĩnh ngồi ở đây nói với cô những lời này? Còn nói cho cô biết làm sao có thể kiếm tiền?Thế nhưng điều này thật sự quỷ dị, Lệ Diễn vậy mà có thể biết ngành nào có thể kiếm tiền trong tương lại? Mặc dù không nói ra tất cả, nhưng mấy cái anh nói, đúng là đã trở thành hướng phát triển của các thế hệ sau trong tương lai.“Thủ trưởng Lệ, tại sao anh lại biết những điều này?”Hết chương 80:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...