Edit: Lê Phương Anh & Beta: Phong VũLúc Lệ Diễn thấy Mục Thiên Thiên, trong lòng anh bỗng có cảm xúc không giải thích được.Đó là cảm giác không thích thậm chí là chán ghét, cứ nhìn là đã thấy ghét.
Lông mày hơi hơi nhíu lại, cảm xúc khó hiểu này khiến sắc mặt anh không tốt lên được.Chỉ vì đang ở nhà người ta, nét mặt anh cũng không thể hiện rõ ràng.Nhìn cô gái tên Mục Thiên Thiên kia đến trước mặt, vươn tay ra phía anh, trong lòng anh rất không thoải mái.Anh không nắm lấy tay cô ta mà lại ngẩng đầu nhìn Mục Thiên Thiên lần nữa.
Lúc này cô ta cười nói tự nhiên với anh khiến trong lòng anh dâng lên vài phần cảm giác quen thuộc.Cho dù cảm xúc chán ghét hay là gương mặt của cô gái này, dường như anh đều đã gặp ở nơi nào đó, giống như anh từng có cảm giác này vậy.“Đây là con gái út của bác, là em gái của A Sanh.”Lúc Lệ Diễn cau mày, anh hơi nghiêng đầu đi, Mục Quý Hòa không thấy được nét mặt của anh, Mục Ảnh Sanh cũng không thấy.Môi mím thành một đường thẳng tắp, không biết tại sao, cô cảm thấy có chút khó chịu.Động tác tiếp theo của cô khiến chính cô cũng bất ngờ, cô bước lên chắn giữa hai người trước khi Lệ Diễn định đưa tay ra.“Không phải anh muốn đi chơi sao? Thủ trưởng Lệ, chúng ta đi thôi.”Ném lại câu này, cô nhìn về phía Mục Quý Hòa: “Ba, bọn con không ăn cơm nhà.
Ba báo với mẹ một tiếng nhé.”Cô quay người đi ra ngoài, không quan tâm Lệ Diễn có theo kịp không.
Càng không ý thức được động tác của bản thân khiến mọi người dễ dàng hiểu lầm thế nào.Lệ Diễn nhìn bóng lưng của cô, cô bé này lại tức giận cái gì nữa?Không bắt tay với Mục Thiên Thiên, anh đi theo sau cô bé kia, trước khi rời đi còn chào hỏi Mục Quý Hòa.Để lại tay Mục Thiên Thiên còn treo ở đó, nhìn hai bóng người rất nhanh đã rời đi, sắc mặt cô ta có chút trắng bệch.
Cô ta muốn đuổi theo, hỏi xem Mục Ảnh Sanh có ý gì, lúc này Mục Khải xuống lầu.“Ai vừa nói chuyện vậy? Nhà mình có khách sao?“Là sĩ quan ở trường chị con.
Được rồi, xem hai đứa xem.
Chị con đã tập thể dục được một tiếng rồi hai đứa mới rời giường.
Nhanh đi ăn cơm đi.
Ăn xong rồi còn rất nhiều việc phải làm nữa.”Mục Thiên Thiên chậm rãi rút tay, siết chặt thành nắm đấm.
Cô ta có chút đờ đẫn mặc áo khoác.
Bất mãn trong lòng với Mục Ảnh Sanh lại tăng thêm hai phần.Cô ta mới là con gái của ba, nhưng trong lời nói của ba, tại sao mọi thứ cô ta đều không bằng Mục Ảnh Sanh.Rốt cuộc ai mới là con gái ruột của ba?…Mục Ảnh Sanh đi thẳng ra ngoài, lên xe Lệ Diễn rồi mới nhớ bản thân vội vàng đi ra, túi cũng không cầm, quần áo cũng không thay.Trên người vẫn còn mặc quần áo đi tập thể dục buổi sáng, trong túi quần chỉ có điện thoại và chìa khóa nhà.Dù vậy cô cũng không muốn quay lại nhà lấy đồ.
Ở một vài phương diện, dù cô và Mục Thiên Thiên là chị em, nhưng cô cũng không thích một vài hành động của cô em gái này.Mục Thiên Thiên có thể bằng bản lĩnh của mình trải qua đời trước coi như không tệ.
Nhất là lấy được Chu Trị Bình gia thế tốt, tướng mạo xuất sắc, lại càng thêm phần sung sướng.Đời này không biết Mục Thiên Thiên còn có thể thành công hay không, nhìn biểu hiện vừa rồi của Mục Thiên Thiên, rõ ràng rất hứng thú với Lệ Diễn.
Cũng không biết kiếp này Mục Thiên Thiên có thay đổi mục tiêu hay không.“Cô không thích em gái mình?”Giọng nam đột ngột vang lên khiến cô phục hồi tinh thần, gương mặt anh tuấn đột nhiên phóng to trước mắt làm cô giật mình.“Anh nói gì?”“Cô không thích em gái mình.” Lần này là câu khẳng định, không phải câu hỏi.“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Đây là lối vào gia đình nhà họ Mục.
Anh ta đang nói hươu nói vượn gì đấy?“Cô hiểu.” Động tác của cô quá rõ ràng, rõ ràng đến mức người khác nhìn thoáng qua cũng hiểu.Không hiểu sao Mục Ảnh Sanh lại thấy buồn bực, cảm giác bị người khác nhất là bị vị sát thần trước mặt nhìn thấu tâm tư đúng thật là không tốt.“Anh nói vậy, chẳng lẽ là đang bất bình thay cho em gái tôi sao?” Giọng của cô rất nhẹ, còn có phần trào phúng.
Thủ đoạn của Mục Thiên Thiên quả nhiên cao minh, mới gặp mặt một lần đã có thể khiến Lệ Diễn cảm thấy khác đi sao?Lệ Diễn không trả lời, anh chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Mục Ảnh Sanh.
Anh nghĩ lúc trước Đinh Tuyết Vi giáo huấn Mục Ảnh Sanh như vậy, cô vẫn có thể cười cười bỏ qua, thậm chí sau đó không chỉ cứu mạng Đinh Tuyết Vi, cô còn bảo vệ danh dự cho Đinh Tuyết Vi nữa.Mục Thiên Thiên là em gái Mục Ảnh Sanh, rốt cuộc đã làm gì với chị gái mới khiến Mục Ảnh Sanh lúc nãy có hành xử như vậy?Nghĩ đến những lời của Lý Đan Như lúc trước, nghĩ đến giấc mơ của anh về tấm bia mộ màu đen kia.Chính Lệ Diễn cũng không để ý, trong mắt anh chợt lóe lên sự đau lòng giấu kín.Hết chương 68:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...